Mỗi Mục Tiêu Đều Dành Cho Em

Mỗi Mục Tiêu Đều Dành Cho Em - Chương 6





Cuối tuần này Carlos không ở sân thể dục nhỏ tập bóng như trước nữa.


Tất nhiên, cậu cũng không còn một mình nữa.


Có búp bê tóc đen ở cùng cậu.


Carlos khoác lên người bộ quần áo mới được phát từ đợt nào đó, có trời mới biết cậu đã bao lâu không đặc biệt mặc quần áo mới như thế này rồi.


Lúc đứng đợi ở trạm xe buýt, Carlos khá hồi hộp, nhưng khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt và nắm đấm xỏ trong túi quần nên không ai nhận ra được cảm xúc của cậu.


Carlos không dấu vết nhìn qua vật phản quang, khá tốt, tóc cậu hôm nay xõa tung mà mềm mại, không bị rối như tổ quạ.


Hôm nay Tô Thanh Gia hẹn cậu ra ngoài chơi lần đầu tiên.


Thời gian chờ đợi vừa dài dằng dẵng lại vừa nhạt nhẽo, nhưng khi búp bê tóc đen mặc váy hồng xuất hiện trước mặt cậu, dường như tất cả đều trở lên đẹp đẽ. Lần này Tô Thanh Gia ra ngoài là để sưu tập một số gỗ vuông cần thiết cho việc chăm sóc hoa tươi; người Barcelona hưởng thụ điều kiện địa lý và khí hậu được thiên nhiên ưu đãi, Tây Ban Nha lãng mạn khiến cho chợ hoa tươi rất rộng lớn.


Một chàng trai nhẹ nhàng đa tình có lẽ biết hào phóng mua một giỏ hoa tươi của cô gái bán hoa để tặng cho một cô nàng xinh đẹp vừa thoáng qua.


`Tình cờ gặp gỡ không chỉ có ở Lệ Giang, thành phố sử thi này, hoocmon kích thích trong thời kì hoàng kim bùng cháy đến đỉnh điểm.


Hai người đổi một chuyến xe buýt, Carlos dẫn cô đến con đường Rambla.


Đường Rambla là con đường dân du cư nổi tiếng thế giới, nó từng là con đường đầu tiên Barcelona, đến nay thành phố cổ đã được chia làm hai. Biển người đến đây tỏ rõ tinh lực vô hạn nơi đây, ngọn đèn bất diệt cùng với những loại rượu bia đậm đà đem đến cuộc sống ngày đêm khoái hoạt cho những người đi tìm kiếm kích thích.


Ban đầu đây chỉ là con sông được phù sa bồi đắp, sau bao cuộc chiến tranh vẫn bảo tồn được những hiệu sách và tiệm hoa như cổ tích, mà trên đường rải rác những thanh niên cầm chai rượu cỡ lớn và những người làm việc đặc biệt nhất __ nghệ sĩ lang thang.


Họ đi đến con đường tụ họp những nhà nghệ thuật, làm cho mỗi góc đều tản ra mị lực kỳ diệu, họ thi sáng tạo đường, cười không ngớt.


Gần đó cũng có chợ bán hoa tươi lớn, các loại hoa từ các nơi trên thế giới đầu được bán ở đây, chỉ có không nghĩ đến chứ không có tìm không ra.


Tất nhiên, đến đây Carlos cũng có chút tâm tư riêng _ Đây là nơi cậu thích đến nhất ngoài sân vận động nhỏ. Bởi vì ở đây mọi người đều là những con người theo đuổi cô độc, là những người dân du cư không có nhà để về.


Cậu cũng vậy.



Trước tiên hai người đi mua hoa, Tô Thanh Gia dịch tên các loại hoa cần mau sang tiếng Tây Ban Nha ghi lên tờ ghi chú, đây là những chiếc hộp cô lấy từ chỗ bà Danh Viện ở Bắc Kinh, Danh Viện ở tứ hợp viện, bao nhiêu năm trôi qua rồi, bà vẫn khoác lên mình bộ sườn xám, nghiêm khắc giữ gìn vóc dáng, đường thêu tinh tế vượt qua gió sương mưa tuyết trăm năm.


Bà đã rất già rồi nhưng khi bà đi giày cao gót chân thành đến bên bạn, bạn vẫn sẽ điên đảo vì vẻ đẹp của bà.


Tô Thanh Gia dựa theo liên hệ tìm được bà Danh Viện, cùng bà nói chuyện, rất may mắn là qua cuộc nói chuyện Tô Thanh Gia có cơ hội phỏng vấn bà.


Gỗ vuông này nghe nói là được lưu truyền từ cung đình cổ đại, chuyên để cho phi tử sử dụng, cần rất nhiều sự chống đỡ của dược liệu hoa tươi, sau khi dựa vào tỉ lệ phơi khô nghiền nát thành cao, dùng để bôi lên toàn thân, đối với cơ thể không có hại, dùng từ nhỏ nghe nói có thể làm cho da trắng như tuyết, cơ săn chắc.


Tô Thanh Gia nghĩ đến bà Danh Viện, cảm thấy công dụng này quả thực đúng sự thật.


Ở vào thời đại thiếu thốn vật chất trước đây phải là quý tộc mới có thể hưởng thụ sản phẩm bảo dưỡng xa hoa này, nhưng giờ thì khác.


Carlos dẫn cô đi xung quanh chợ hoa, không bao lâu đã mua tất cả các loại hoa, hơn nữa hoa rất tươi, cánh hoa mềm mại nhiều nước, rất đạt yêu cầu.


Tô Thanh Gia trước tiên chuẩn bị làm thử một lần, mua ba phần hoa, ngộ nhỡ làm sai còn có cái để đổi. Ba phần nguyên liệu cũng không nhiều, dùng giấy dai (giấy gói hàng loại dày) cùng với cây cát cánh (một vị thuốc đông y) đã phồng lên một bó lớn, lúc dạo quanh, họ phát hiện một tiệm bán dược liệu trong góc, sau khi nghe ngóng đi vào, những nguyên vật liệu Tô Thanh Gia cần đều có cả.


Carlos chủ động ôm tất cả mọi thứ, cậu thiếu niên tuấn tú tóc vàng mắt xanh khiến những cô nàng bán hoa bên đường xấu hổ đỏ mặt. Tô Thanh Gia rất muốn chụp lại bức ảnh thiếu niên này, được thôi, cô không mang máy ảnh.


Đáng tiếc thật. Cô lại nhìn lại lần nữa, nhìn này tóc vàng mềm mại, nhìn này khuôn mặt tươi sáng, nhìn này đôi mắt xám xanh, lớn lên nhất định là soái ca.


Carlos bị cô nhìn như vậy có chút ngại ngùng, Tô Thanh Gia phát hiện lúc cậu căng thẳng, xấu hổ hay một số biểu tình khác, tai phải sẽ hơi động.


Lúc này không chỉ là hơi động mà đã trở lên đỏ lựng, da cậu rất mỏng, thoạt nhìn giống quả anh đào đỏ.


Nén cười, Tô Thanh Gia rất không nỡ mà thu tầm nhìn. Thật là một cậu bé dễ xấu hổ.


Không biết tại sao, tâm trạng Carlos trầm xuống. Ngoài ý muốn cảm nhận được sự thất lạc của cậu, Tô Thanh Gia mở miệng nói: “Bây giờ chúng ta đi đến đường Rambla, thế nào? Anh làm hướng dẫn viên của em có được không?”


Carlos gật gật đầu, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa vơi đi, hai người quen nhau được nửa tháng, Tô Thanh Gia phát hiện, cậu thiếu niên này cục kỳ không thích nói chuyện, giống như bọc mình lại trong vỏ ốc sên dày.


Hiện tại cậu mới hơi lộ vòi ra cùng người bên cạnh giao tiếp.


Được thôi, người bên cạnh này chính là Tô Thanh Gia.



Carlos đi lên trước, vượt qua Tô Thanh Gia dẫn cô đi.


Con đường Rambla trong trí nhớ Tô Thanh Gia đã rất mơ hồ rồi, bây giờ quay lại chốn cũ, những mảnh vụn mơ hồ chậm chậm chắp vá lại với nhau.


` Những nghệ sĩ lang thang đang sắm vai diễn của mình, tiếng đàn ghita cùng tiếng đàn organ du dương lay động lòng người, những người làm thủ công với đôi tay tỉ mỉ tinh xảo dùng mảnh giấy làm thành những bông hoa giả như thật, trong hiệu sách luôn đặt những cuốn truyện giết rồng, máu rồng chảy xuống trên đất Barcelona tóe lên hóa thành những bông hồng nở rộ.


Trên con đường cũ mới giao thoa, kiến trúc xinh đẹp tĩnh lặng nhất chứng kiến những thay đổi theo năm tháng.


Bên đường có những người họa sĩ phác thảo cảnh người đi đường, Tô Thanh Gia nghĩ nghĩ rồi đẩy Carlos qua, “Hey, cậu bé xinh đẹp, anh hôm nay giống như một bức tranh,” Carlos nghe đến câu khen ngợi này có chút vui sướng “Bây giờ ở đây anh lưu lại kỷ niệm đi.”


Tô Thanh Gia chân thành mời họa sĩ phác họa một bức tranh cho cậu bé cầm hoa này. Họa sĩ cũng tỏ ra thích thú với cậu bé đẹp trai này, ông để Carlos đứng dưới ánh đèn đường, bắt đầu phác họa khái quát.


Carlos có chút không biết phải làm sao, tầm mắt cũng không biết đặt đến nơi nào, hai tay ôm hoa đã toát mồ hôi. Cậu đã rất nhiều lần đi qua con đường này, cũng gặp rất nhiều người ở đây nhờ họa sĩ phác họa chân dung.


Có một lần cậu nhìn nhà ảo thuật biểu diễn trên đường mà thất thần, họ chặn lại một du khách, du khách rất tức giận bảo anh ta cút ra, cậu nghe thấy du khách đó chửi bới “Thằng bẩn thỉu, kẻ ăn mày” cùng tiếng xin lỗi rối rít.


Xuyên qua một mình tôi đi.


Nhưng hôm nay cậu lại trở thành người mẫu, mọi người xung quanh đều nở nụ cười thưởng thức về phía cậu.


Carlos thoáng nhìn thấy cửa hàng búp bê nhỏ cậu luôn muốn mua, sáng sủa sạch sẽ, nhưng cậu chợt phát hiện câu dường như đã quên hình dáng búp bê đó, chỉ lờ mờ cảm giác nó có mái tóc màu vàng.


Giống như một chớp mắt, những ngày cô độc, bị người khác chê cười chế giễu đều đã rời xa cậu.


Cậu nhìn cô bé mặc váy hồng đứng bên cạnh họa sĩ đang chăm chú nhìn, truyền thuyết giết rồng nổi tiếng Barcelona kể rằng dũng sĩ cứu người đẹp ra khỏi khu trọ Batero.


Carlos nghĩ, nếu như cô gái đó là Bella, cậu sẵn sàng giương dao phá nát bụi gai mà không sợ hãi chút nào.


Thật ra hôm nay cậu luôn muốn nói với Bella rằng, em rất xinh đẹp. Nhưng ánh mắt Bella nhìn cậu làm cậu hơi ngại ngùng. Cậu muốn ngăn cô lại nhưng có chút không nỡ.


Đợi đến lúc cậu muốn nói, em nhìn lâu rồi đó thì không thấy Bella đâu nữa.


Lòng cậu có chút tắc nghẹn.


Có điều, cậu nghĩ, đây là bức tranh Bella bỏ tiền ra thuê họa sĩ vẽ, vậy…


Cô chắc sẽ mang bức tranh về nhà.


Nghĩ nghĩ mà có chút kích động rồi!


Rặng mây đỏ lại bất giác hiện lên trên má cậu. Mấy ngày này thật nóng bức. Carlos nghĩ.


Thời gian vui vẻ thường trôi qua nhanh, họa sĩ đã vẽ xong. Tô Thanh Gia gọi Carlos đi qua: “Vẽ xong rồi, anh nhìn xem, có phải rất đẹp không?” Lại nói, “Anh đứng đó rất lâu rồi, tay có mỏi không, để em cầm hoa cho.’


Carlos vội vàng cầm hoa lùi về sau, ấp a ấp úng nói: “Không…Không cần đâu. Anh, anh không mỏi…vẫn có thể cầm.”


Tô Thanh Gia đột nhiên thấy mình giống như cường hào ức hiếp con gái nhà lành? Ôi chao! Đây là chuyện quỷ gì vậy!!! Nếu bị ức hiếp thì cũng là cô bị ức hiếp chứ. “Được rồi, vậy nếu anh mệt thì anh nói với em, để em cầm. Này, anh xem bức tranh này đẹp không?”


Ôm hoa trong lòng, Carlos nhìn Tô Thanh Gia, quả thực đối phương đang hết sức chuyên chú ngắm tranh mới thả nhẹ bước chân đi trước, kẹp giấy vẽ màu trắng trên bảng vẽ bằng gỗ, họa sĩ dùng nét bút lưu loát phác thảo khái quát, ánh sáng trên cánh mũi làm cho cả người cậu trở nên rõ nét, bó hoa trong lòng nửa che đi xương quia xanh tinh tế.


Làm động lòng người nhất là đôi mắt của cậu, ấm áp như có thể hòa tan đỉnh núi Pyrenees. Họa sĩ như đặc biệt yêu thích bộ phận này của cậu, độ cong và đậm của lông mi đều đặt chuẩn xác, ánh mắt lấp lánh, nhìn nơi xa__


Thì ra cậu dưới con mắt người khác là như thế, Carlos nghĩ trong lòng, vậy trong mắt Bella thì sao, trong mắt Bella cậu có dịu dàng trong sáng như thế không?


Cậu không hỏi ra miệng, lần này, cậu bắt đầu cảm thấy nữ tu sĩ Rosa hiền lành nói không sai, con người phải có chờ đợi.


Nhiều năm về sau, bức tranh này trở thành tác phẩm trong buổi đấu giá viện trợ trẻ em Châu Phi, họa sĩ vẽ ra tác phẩm này đã không thể nào khảo chứng nhưng ánh mắt người thiếu niên ôm hoa dường như có thể xuyên qua tờ giấy thấm vào trong lòng.


Tên thiếu niên vang vọng cả thế giới, trăm nghìn người điên cuồng hò hét tên anh, cũng từng si mê muốn có được chiếc áo trên sân cỏ thấm đẫm mồ hôi anh. Anh trở thành kiểu mẫu của thời đại mới,


Bức tranh được anh tự đặt tên là “Cậu bé xinh đẹp”.


Hết chương 6