Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai - Chương 56: Phong Vân Võ Hiệp Văn [7]




"Ngưng Nhi đúng là càng lớn càng đẹp, không biết sẽ mê chết bao nhiêu tài tuấn trẻ tuổi." Thiệu Khiêm cười nói: "Ta nhìn, cũng ngẩn ngơ một lát cơ."



"Bạch đại ca lại bắt đầu trêu Ngưng Nhi rồi." Lục Ngưng Nhi chống nạnh chỉ vào Lục Ngao nói.



"Không có một chút thẹn thùng của nữ nhi gia." Lục phu nhân liếc Lục Ngưng Nhi trắng dã con mắt, sau đó kéo Thiệu Khiêm đi vào trong: "Thanh Huyền đi theo ta, ta dẫn ngươi đi nghỉ."



"Đa tạ bá mẫu." Thiệu Khiêm trực tiếp ném Lục Ngao mặt mày ngu ngơ ở đằng sau, theo Lục phu nhân đi vào tiểu viện.



Lục Ngao thấy bạn đời nhà mình ở chung rất tốt với mẫu thân thì có chút bối rối, y chỉ vào bóng lưng của hai người mờ mịt nói: "Nương ta..."



"Hỗn tiểu tử nhà ngươi." Lục bảo chủ hận sắt không thành thép mắng Lục Ngao: Trước đây nương ngươi nhọc lòng muốn Thanh Huyền có thể nhẹ dạ một chút, lại không ngờ ngươi lại cho là thật. Hai năm qua vẫn là Thanh Huyền cứ mỗi hai tháng là gửi về nhà phong thư, để cho chúng ta biết các ngươi đang ở đâu."



Lục Ngao nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, y vẫn cho rằng Thanh Huyền chỉ sai người gửi thư cho Bạch gia thôi, không nghĩ tới Lục gia cũng có? Nghĩ đến đây trong lòng Lục Ngao quả thật cảm động muốn chết. Y vẫn cảm thấy nương còn chưa nguôi giận, không dám gửi tin về nhà. Không nghĩ tới Thanh Huyền đã âm thầm giúp y làm việc này.



"Đi vào trước rồi nói." Lục Hành Thiên vỗ vỗ vai nhi tử nhà mình cũng dẫn người tiến vào.



Mấy người vào tiểu viện, Thiệu Khiêm và Lục phu nhân đã ngồi chính sảnh dùng trà, thấy Lục Ngao đi tới, Thiệu Khiêm đưa chung trà bên cạnh cho y: "Vừa vặn có thể uống."



Lục thiếu chủ lại không biết cái gì gọi là tinh tế thưởng thức, nâng chung trà lên mới hai hớp đã uống sạch trà trong chung, lau miệng đáng tiếc nói: "Nếu như bát to, uống càng sướng hơn."



"Hôm nào cho ngươi một lu nước." Nếu để người yêu trà nhìn thấy bộ dạng của y, chỉ sợ sẽ giận sôi lên hô to bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu mất.



Phu thê Lục gia thấy hai người này như vậy, trong lòng cũng xác thực yên tâm lại. Nhưng lại có chút tiếc nuối, dù sao phụ mẫu nhà ai cũng muốn con cái nhà mình lấy vợ sinh con. Nhưng... nhà mình thì vẫn quên đi, đối với người có thể ném tiểu thư người ta tận lực lấy lòng ra ngoài bảo, đồng thời cố ý viết thư đưa tới nhà người ta, ngôn từ chính nghĩa nói rằng tiểu thư nhà người ta không đứng đắn...



Việc này đúng là làm cho người ta mất hết mặt mũi, thậm chí nếu không phải có danh tiếng Lục Gia Bảo đè nặng, chỉ sợ đã sớm bị người đánh tới cửa rồi. Dù sao hủy hoại danh tiết một cô nương cũng không phải là việc nhỏ.



"Lục Ngao, vừa rồi thấy nội lực của ngươi tựa hồ lại tinh tiến rồi?" Lúc Lục Hành Thiên nói câu này thì mặt buồn rầu: "Ngươi biết khuyết điểm của Liệt Dương Công, nếu như ngươi..."



"Cha yên tâm." Lục Ngao ngắt lời Lục Hành Thiên: "Lần này con trở về cũng muốn nói với cha, Liệt Dương Công của chúng ta đã được Thanh Huyền sửa lại, khuyết điểm trước kia đã không còn đáng lo nữa."



"Sửa lại?" Lục Hành Thiên và Lục phu nhân hai mặt nhìn nhau, Lục gia mấy đời người của ông muốn cải tiến đại khái công pháp này đều không có đầu mối, sao có thể bị một người ngoài công phá khuyết điểm?



Thiệu Khiêm buông chung trà nhẹ giọng nói: "Công pháp tu luyên Liệt Dương Công kỳ thật chính là luyện khí."



Nói ra cũng kỳ quái, Liệt Dương Công của Lục gia, lại là đồ thuộc tu chân giới. Quyển công pháp này không tính là tốt nhất, nhưng cũng thật sự là công pháp luyển thể dùng võ nhập cảnh. Nhưng người của tiểu thế giới này chung quy vẫn không hiểu nên vận dụng thế nào, vì vậy cũng không biết rằng tầng bảy chính là một nấc thang, đến đây thì không thể tu luyện tiếp như công pháp bình thường được, bằng không cũng chỉ có thể bạo thể mà chết.




"Chuyện này..." Lục Hành Thiên và Lục phu nhân tất nhiên không biết luyện khí này là cái gì. Lục phu nhân nghiêm túc nói: "Mong rằng Thanh Huyền nói rõ."



Thiệu Khiêm trong bụng suy nghĩ một lát, một hồi lâu sau mới lắc đầu nói: "Cụ thể con không thể nói ra, nhưng bá phụ bá mẫu yên tâm, sau này con cháu Lục gia tu luyện Liệt Dương Công, sẽ không xuất hiện tình trạng bạo thể mà chết."



"Vì sao không nói được?" Ánh mắt sắc bén của Lục phu nhân nhìn chằm chằm Thiệu Khiêm: "Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì hay sao?"



"Bá mẫu, biết nhiều, dễ dàng đưa tới họa sát thân." Thiệu Khiêm lắc đầu nói: "Con chỉ có thể nói, Liệt Dương Công của Lục gia nhất định là tình cờ có được, nhưng trong công pháp này đến tột cùng ẩn giấu bí mật thế nào, cũng không nói được."



Lục gia có vài ghi chép, trước đây tổ tiên bị người đuổi giết rơi xuống vực, trong lúc dưỡng thương thì tìm được bí tịch võ công trong sơn động, tổ tiên mừng quá, công pháp đại thành rời khỏi đáy vực, chém giết hết những người truy sát mình trước đây dưới kiếm.



Lục phu nhân còn muốn hỏi lại, chỉ là còn chưa mở miệng liền bị Lục Hành Thiên đè cánh tay: "Đã như vậy, chúng ta cũng không tiện hỏi nhiều. Nhưng dù sao vẫn phải cám ơn Thanh Huyền đã giải được mối bận tâm của Lục gia ta."



"Bá phụ khách sáo." Thiệu Khiêm cười nói: "Chuyện của Lục Ngao chính là chuyện của con."



"Cha nương, hai người cùng đến đây có mệt không?" Lục Ngao trực tiếp kéo Thiệu Khiêm đứng dậy: "Con cùng với Thanh Huyền mệt rồi, cần nghỉ ngơi một chút."




"Ngưng Nhi, dẫn ca ca ngươi đi nghỉ ngơi." Lục Hành Thiên cũng đứng dậy đưa tiễn hai người này.



Lục Ngưng Nhi biết cha nương có việc cần thương lượng, nàng cũng không nhiều lời, dẫn hai người Thiệu Khiêm rời đi.



"Thanh Huyền." Lục Ngao ra khỏi phòng liền mặt mày ai oán nhìn Thiệu Khiêm: "Từ khi ngươi thấy cha nương cũng không nói nhiều gì với ta."



"Bầu bạn mỗi ngày với ngươi chung quy có chút chán." Thiệu Khiêm cố ý nói: "Vừa vặn, đại hội võ lâm này nhất định có không ít thanh niên tuấn kiệt, tú lệ giai nhân, đến lúc đó nói không chừng còn có thể..."



"Ngươi ngươi ngươi, ta đều là đích phu nhân của ngươi rồi, sao ngươi có thể ngắm nhìn người khác." Lục Ngao dứt lời cũng trực tiếp túm lấy Thiệu Khiêm chặn miệng hắn lại, đôi mắt nóng vội gần như bốc hỏa.



Lục Ngưng Nhi đứng đằng trước nhìn hai người này không biết nói gì, có phải họ quên trước mặt mình vẫn còn cô nương trong khuê phòng không?



"Khụ khụ." Lục Ngưng Nhi ho khan hai tiếng nhắc nhở ca ca càng ngày càng quá đáng: "Ca ca, có một số việc chẳng phải nên làm sau khi đóng kín cửa?"



"Một cô nương như ngươi, quản nhiều như vậy làm chi." Lục Ngao thẹn quá hóa giận: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã đi rồi. Ai ngờ ngươi còn ở đây."



Đây là ghét bỏ nàng chướng mắt hở~? Lục Ngưng Nhi cố nhịn xung động trợn trắng mắt: "Nếu đã như vậy, huynh hãy tự mà đi đi."




Lục Ngao trực tiếp dẫn Thiệu Khiêm tiến lên, viện lạc này lớn như vậy, y tùy tiện tìm một lối đi là được mà.



Lục Ngưng Nhi nhìn hướng chính sảnh, chung quy vẫn không đi qua. Nếu cha nương kêu nàng dẫn đi, tất nhiên là có chuyện quan trọng muốn thương nghị, thế thì nàng tìm nơi khác giết thời gian thôi.



"Hành Thiên, ngươi nói xem Bạch Thanh Huyền rốt cuộc có lai lịch thế nào?" Nếu như không có kinh nghiệm phong phú, tất nhiên không dám động vào công pháp của người khác, nhưng theo ý của Lục Ngao, hắn lại có thể sửa chữa hoàn toàn công pháp của Lục gia?



"Mặc kệ hắn có lai lịch thế nào, chỉ cần không có hại với Lục gia ta là được." Lục Hành Thiên nghiêm túc nói: "Lát nữa kêu hỗn tiểu tử kia tới, hỏi xưm đến tột cùng là sao. Còn nữa, sau khi sửa công pháp chắc cũng sẽ nói cho ta."



"Đây là tự nhiên." Lục phu nhân gật đầu. Sau đó lại thở dài nói: "Lục gia ta mấy đời đều khó thể chết già, tuy Lục gia có danh tiếng không nhỏ trên giang hồ, nhưng chung quy vẫn khó có thể lưỡng toàn."



Công pháp của Lục gia uy lực quá lớn, việc này cũng trực tiếp dẫn tới không ít người muốn cướp đoạt công pháp để sử dụng. Nhưng những kẻ mang ý đồ gây rối đều bị tổ tiên Lục gia đánh chết, nhưng tổ tiên Lục gia chỉ luyện tới tầng bảy thì không còn cách nào tiếp tục nữa, nếu như cố ý đột phá cũng chỉ là cảnh bạo thể mà chết thôi.



Nếu như, công pháp này quả thật đã sửa rồi, đúng là một chuyện tốt. Nhưng, chung quy hai phu thê này vẫn lo lắng tới "họa sát thân" trong miệng Bạch Thanh Huyền, rốt cuộc bí mật thế nào mà có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng đến vậy?



Đến tối dùng bữa xong, sau khi Thiệu Khiêm dùng ánh mắt ngăn cản Lục Ngao muốn đi theo rồi rời đi trước, hắn biết phu thê Lục gia có không ít lời muốn hỏi Lục Ngao, hắn cũng biết, những lời này cũng không muốn để cho hắn nghe thấy.



Sau khi hắn đi, Lục Ngưng Nhi cũng tự giác rời đi. Dù sao nàng cũng là nữ quyến, tuy cũng có nghiên cứu công pháp trong nhà, nhưng chung quy đều phải gả ra ngoài. Con gái gả chồng như tát nước ra ngoài, sau khi lập gia đình nàng cũng không thể được xem hoàn toàn là người Lục gia được.



"Cha nương, có chuyện cứ nói thẳng đi." Lục Ngao tuy vẫn ngồi ở đây, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được bay ra ngoài.



Gân xanh trên trán Lục phu nhân giật giật, bây giờ xem như ba đã biết được câu "Có nương tử là quên nương" mà người ta nói, là tình huống ra sao. Còn không phải là tình huống bây giờ của nhi tử bà?



"Rốt cuộc là bí mật gì mà có thể dẫn tới họa sát thân cho Lục gia ta?" Đối với đứa con trai này, Lục Hành Thiên tất nhiên cũng biết không thể quanh co lòng vòng. Cũng không biết hỗn tiểu tử này đến tột cùng là giống ai? Sao mà không có một chút tâm nhãn thế?



Lục Ngao nghe vậy thì cau mày, y đặt chung trà đang cầm thưởng thức trên tay lên bàn, sau đó chấm nước trà viết lên bàn: Liệt Dương Công chính là phương pháp tu chân.



Nhìn thấy mấy chữ này phu thê Lục gia kinh hãi, Lục Hành Thiên vội vàng lau nước trên bàn: "Thật ư?"



"Tất nhiên là thật." Lục Ngao gật đầu, sau đó lại nói "Thanh Huyền nói không cần phải lo, bây giờ đã không phải nữa."



Phu thê Lục gia nghe vậy thì quả thực thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn nhau cười khổ. Nếu như quả thật để người khác nghe được thông tin của Bạch Thanh Huyền, công pháp trong nhà chính là phương pháp tu chân, coi dù chỉ là phương pháp nhập môn, nhưng cũng có thể dẫn tới kết quả người người giang hồ rình trộm.