Mối Lương Duyên Trời Đánh

Mối Lương Duyên Trời Đánh - Chương 17: Ghen tuông




Thời gian thấm thoát thoi đưa, vừa chớp mắt đã đến giữa tháng Chín.



Mới vừa qua tết Trung Thu được vài ngày, đợt nóng cuối cùng trong năm vô cùng dữ dội, khiến cho con người bức bối, khó chịu trong người.



Viên Nhuận Chi dùng chiếc thìa ngoáy loạn thức ăn trong đĩa cơm, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại tình hình buổi tối ngắm sao trên đỉnh núi sau khi dự tiệc mừng thọ vào khoảng một tháng trước. Cũng kể từ sau ngày hôm ấy, mối quan hệ giữa cô với Kỷ Ngôn Tắc hoàn toàn thay đổi.



Cô vốn dĩ là người yêu thích ngắm sao trời, cứ rảnh rỗi là lại nghiên cứu về các chòm sao trên trời, không ngờ lại có thể dễ dàng mắc bẫy của Kỷ Ngôn Tắc như vậy. Hậu quả dẫn đến chính là thất thủ tuyến phòng bị ở trái tim, để anh công phá thành công. Điều đáng hận nhất chính là bản thân cô đã hoàn toàn đắm chìm, say mê trong chiếc hôn ngọt ngào của anh. Khoảng một tháng gần đây, mệnh lệnh cấm cầm tay, ôm hôn đều bị phá vỡ hết sạch.



Sau chuyện này, Viên Nhuận Chi cảm thấy vô cùng âu sầu, ảo não. Thế nhưng mỗi khi vào buổi đêm, trăng thanh gió mát, khi hồi tưởng lại từng phút giây ngọt ngào, hạnh phúc bên nhau, cảm giác này hoàn toàn lạ lẫm, trước nay chưa từng có, ít nhất là cả ba tên đàn ông khốn kiếp trước đó đều chưa từng cho cô tận hưởng cảm giác chẳng khác nào chìm đắm trong biển mật ngọt ngào đó. Thế nên, cô đành vô sỉ tự an ủi mình như sau: Người trưởng thành, cô đã là người trưởng thành rồi!



Hôm nay từ sáng đến giờ anh chưa hề xuất hiện tại công ty, không biết lại chạy tới công trình xây dựng nào rồi. Nói đi cũng phải nói lại, kể từ sau khi đạt được hiệp định, anh thật sự không còn sai bảo cô giống như nhân viên khuân vác nữa, đổi lại, cô thường đi theo các anh chị khác trong phòng chạy ra ngoài công trường làm Trợ lý. Có điều, cũng chính vì như vậy mà cơ hội làm việc cùng anh càng ngày càng ít hơn.



Thôi chết rồi, vậy là cô đã hoàn toàn vô phương cứu chữa rồi, bây giờ ngay cả lúc ăn đầu óc cũng chỉ toàn hình bóng của anh. Chỉ cần ở cùng với anh, đầu óc cô sẽ phân thành hai thứ, một là bột mỳ, một là nước, lắc lên đôi chút là thành bột nhão. Ngay cả chuyện làm bạn gái của anh trong vòng nửa năm, cô cũng hoàn toàn quên béng.



Rốt cuộc Kỷ Ngôn Tắc đã cho cô ăn bùa mê thuốc lú gì, thật đúng là quỷ ám! Thảo nào trước kia khi còn học đại học có nhiều nữ sinh chết mê chết mệt vì anh như vậy.



Hu hu… tại sao cô lại có thể ngu ngốc như những nữ sinh trong trường trước kia chứ?



Cô vội vã mắng nhiếc mình trong lòng hàng trăm, hàng ngàn lần.



“Này, Chi Chi, có phải chị lại hẹn hò yêu đương rồi không?”. Chu Tiểu Hiền dùng cánh tay huých nhẹ vào cô, giọng nói đầy ám muội: “Gần đây chị hay bần thần, mất hồn, ngồi một mình lén lút mỉm cười ngốc nghếch, mỗi khi ăn cơm hoặc vào giờ nghỉ trưa”. Vương Viện Viện và Mã Hồng Diễm nhìn cô rồi nhướng mày đầy ý đồ.



Viên Nhuận Chi vội vã đưa cánh tay lên che miệng, may mà cô đã nuốt xong ngụm canh, thức ăn đều đã nuốt trôi vào trong cổ họng.



“Cái gì được gọi là “lại” hẹn hò yêu đương hả?”. Làm cứ như thể cô đã yêu đến tám trăm lần rồi ấy! Cô khẽ ho vài tiếng, cố tỏ ra bình tĩnh rồi đáp: “Chị lén lút cười ngốc nghếch khi nào chứ? Chẳng qua là thỉnh thoảng chị luyện tập co giãn cơ mặt mà thôi, đảm bảo cho cơ thịt không bị chảy xệ. Nếu mấy đứa rảnh rỗi thì nên đọc thêm nhiều sách dạy bí quyết thẩm mỹ vào”.



Thế nhưng ba cô bé kia chẳng hề để tâm đến lời giải thích hàm hồ đó của cô, người này người kia thi nhau ném “boom” hẹn giờ vào.



Mã Hồng Diễm nói: “Chị Chi Chi, có phải chị với Kỷ tổng hai người đang lén lút hẹn hò yêu đương không?”.



Vương Viện Viện tiếp lời: “Kể từ sau hôm đi tập huấn về, quan hệ giữa hai người rất kỳ lạ và tràn đầy ám muội. Mấy đứa bọn em hỏi Tiểu Dạ Ca xem buổi tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, vậy mà anh ấy sống chết không chịu nói. Thế nhưng bọn này cũng đã đi nghe ngóng được rồi, gần đây chị không còn chống đối, thù địch Kỷ tổng như trước kia nữa”.



Chu Tiểu HIền phát hiện ý kiến cuối cùng mang tính chất tổng kết: “y da, chị đừng có giả vờ giả vịt với bọn này nữa. Bọn em đã quan sát chị nhiều ngày nay rồi. Lúc Kỷ tổng có mặt ở đây, khuôn mặt chị lúc nào cũng ửng đỏ, hớn hở, dáng vẻ chẳng khác nào “thiếu nữ hoài xuân”, lúc anh ấy bận việc ra ngoài, chị lúc nào cũng giống như người mất hồn, lại thường hay lặng cười ngốc nghếch giống như ban nãy, trông là biết đang hồi tưởng lại ký ức tươi đẹp”.



“Chị mau khai hết cho bọn này nghe đi”.



Mặt mày ửng đỏ, hớn hở? Dáng vẻ “thiếu nữ hoài xuân”? Lúc nào cũng như mất hồn? Hồi tưởng lại ký ức tươi đẹp?



Không ngờ cô lại si tình đến tận mức độ đó hay sao?



“Ba đứa nha đầu này có phải ăn no rửng mỡ không có việc gì làm không? Gần đây Tang tổng không hành hạ mấy đứa, cho nên ngứa thịt rồi đúng không?”. Viên Nhuận Chi vừa nhai rau cải, vừa trợn mắt lườm vào ba con nha đầu thối lắm chuyện trước mặt. Ba đứa này chẳng học được cái gì tốt đẹp, ngoại trừ khả năng nhào nặn, tra khảo tin tức từ cô.



“Đấy, đấy, lúc nào cũng hay nhắc đến người ta, đúng là có tật giật mình”. Ba đứa đồng thanh chỉ trách cô.



“Có tật giật mình cái đầu mấy đứa, đồ tiểu quỷ đáng ghét! Mau ăn cơm đi, cả cơm cũng không chặn nổi miệng mồm mấy đứa, thật là bó tay!”. Cô chán nản vùi đầu cắm cúi giải quyết đĩa cơm của mình. Dưới sự dạy dỗ, bảo ban hơn tháng nay của Kỷ Ngôn Tắc, cô đã biết thế nào được gọi là “nói dài nói dai thành nói dại”. Tóm lại, chuyện giữa cô và anh có đánh chết cô cũng quyết không hé răng tiết lộ nửa lời.



Vương Viện Viện huých nhẹ vào người Mã Hồng Diễm, ra hiệu bọn họ nhìn về phía đặt thức ăn ở trong nhà ăn.



Kỷ Ngôn Tắc vừa lấy xong cơm và thức ăn đang ngó nghiêng khắp nơi tìm chỗ ngồi.



Ba người nhìn lẫn nhau, bật cười đầy hứng thú, sau đó rất biết điều bê đĩa cơm đi tìm vị trí khác.



Kỷ Ngôn Tắc nhìn thấy chỗ đối diện với Viên Nhuận Chi nhanh chóng trống rỗng, lại nhìn thấy ba con tiểu nha đầu đang nhìn mình cười đầy ám muội, trong lòng đã thầm đoán ra đầu đuôi mọi chuyện. Chẳng suy nghĩ nhiều, anh nhanh chóng bước lại rồi ngồi vào chỗ đó.



“Chị ăn xong rồi, ba tên tiểu nha đầu cứ từ từ mà tận hưởng thức ăn rồi buôn dưa lê bán dưa chuột tiếp đi!”. Viên Nhuận Chi chẳng buồn ngước đầu lên, bê đĩa cơm của mình chuẩn bị rời khỏi. Đúng vào lúc đứng dậy liền nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc đang bình thản ngồi trước mặt mình, đôi chân như thể dính keo gắn chặt vào mặt đất, chẳng thể nào nhấc lên nổi.



“Sao thế? Ba tiểu yêu kia lại trêu chọc gì em sao?”. Kỷ Ngôn Tắc có thể nhận ra được sự do dự của cô lúc này.



Trong lòng nghĩ đến anh cả một buổi sáng, bây giờ gặp được, đột nhiên lại có cảm giác ngẩn ngơ, không biết phải làm sao. Nếu như để ba cho ba con nha đầu kia nhận ra cô đang căng thẳng vậy thì thanh danh một đời của cô sẽ bị hủy ngay trong giây phút này. Viên Nhuận Chi liền đưa tay vuốt tóc, tỏ vẻ không thèm để tâm rồi nói: “Cũng chẳng có gì, chỉ là buôn bán vài chuyện mà thôi. Em ăn xong rồi, đi trước một bước, anh cứ từ từ thưởng thức”. Nói xong, cô liền bê đĩa cơm nhanh chóng biến mất khỏi nhà ăn.



Kỷ Ngôn Tắc nhìn thấy bóng dáng dần biến mất sau cửa vào nhà ăn của cô, khóe miệng chợt nhoẻn lên, lấy chiếc di động ra, bình thản, tự tại ấn vài nút, vài giây sau đã gửi đi một tin nhắn.



Viên Nhuận Chi đang đi thang máy lên trên vào phòng, di động liền vang lên tiếng báo tin nhắn, màn hình hiển thị người gửi là Kỷ Ngôn Tắc.



Dường như gửi tin nhắn đã trở thành chuyện mà các đôi tình nhân thích làm nhất trong thời kì hẹn hò. Kỷ Ngôn Tắc hoàn toàn không chán nản với phương thức liên lạc này chút nào.



Cô mỉm cười ấn phím mở tin nhắn đọc: “Nếu mà nhớ anh thì cứ nói thẳng ra, đừng thẹn thùng, xấu hổ thế làm gì. Anh đã từng hứa luôn mở con đường VIP thuận tiện cho em tiến tới gần anh mà, thẹn thùng không hề thích hợp với em chút nào”.



Khuôn mặt cô nóng bừng lên như lò nung, nghiến răng nghiến lợi thầm rủa anh. Tên đàn ông đáng ghét này, trước mặt thì tử tế, đĩnh đạc, sau lưng lại thích làm những chuyện mất mặt, tưng tửng thế này. Tuy rủa anh, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất ngọt ngào, cứ như thể đang đựng đầy mật ong vậy.



Cô nhanh chóng nhắn lại một tin nhắn: “Chim công xòe đuôi, tự mình tưởng bở”.



Khi bước vào phòng làm việc, cô lại nhận thêm được một tin nhắn: “Sai rồi, phải là “Chim công xòe đuôi, phát dục tìm bạn” mới đúng”.



Người đàn ông này đúng là càng ngày càng thêm dâm đãng. Triệu Dạ Quần thường xuyên bị chị Hạ Nguyệt Cúc mắng là “Chim công xòe đuôi, tự mình tưởng bở”, anh liền phản biện lại, chim công xòe đuôi không phải “tự mình tưởng bở” mà vì “phát dục tìm bạn”. Chỉ có điều cô hoàn toàn không ngờ Kỷ Ngôn Tắc lại lén lút nghe trộm cuộc nói chuyện giữa mọi người trong phòng.



Đúng lúc cô đang định nhắn tin lại cho anh thì tiếng chuông di động lại reo lên, khiến cô giật nảy mình.



Định thần lại nhìn, thì ra là Kỷ Vũ Ngang đang gọi.



Cô đột nhiên nhớ lại buổi tối hôm Trung thu, cô theo Kỷ Ngôn Tắc về nhà họ Kỷ thêm lần nữa, ai ngờ vừa bước vào cửa lớn nhà họ Kỷ liền nhìn thấy Kỷ Niên Tường đang cầm chiếc gậy chống đánh lên người Kỷ Vũ Ngang.



Nguyên nhân là do Kỷ Vũ Ngang và Tạ Tĩnh Nghi vốn dĩ sẽ kết hôn vào tháng Mười một năm nay đã giải trừ hôn ước hai ngày trước đó. Lý do là đời sống riêng tư của Kỷ Vũ Ngang bừa bãi, dâm loạn, giấu giếm gái lạ trong nhà, bị Tạ Tĩnh Nghi bắt được tại trận. Điều đáng sợ hơn là Tạ đại tiểu thư vẫn chưa thấy cam tâm, kể cả chuyện Kỷ Vũ Ngang uống rượu say rồi ôm lấy Viên Nhuận Chi vào đêm hôm ấy cũng kể cho mọi người biết. Thế nên khi Viên Nhuận Chi vừa bước vào cửa nhà, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô với ánh mắt vừa chỉ trích, vừa khó hiểu.



Một ngày lễ Trung thu vui vẻ bỗng trở nên ồn ào, lộn xộn vì những chuyện này.



Cô vẫn nhớ rõ chiếc gậy đó đánh lên người Kỷ Vũ Ngang từng phát, từng phát một, vừa mạnh vừa chuẩn. Trước khi cô với Kỷ Ngôn Tắc bước vào, không có bất cứ ai trong nhà họ Kỷ dám ngăn Kỷ Niên Tường lại. Nếu như không phải cô với Kỷ Ngôn Tắc đến sớm trước nửa tiếng, thì với cách đánh kiểu này, e là hôm đó Kỷ Vũ Ngang sẽ đón tết Trung thu trong bệnh viện.



Sau khi Kỷ Ngôn Tắc đứng ra ngăn chiếc gậy đó, Kỷ Niên Tường tức giận đến mức đòi đăng báo nói rõ việc cắt đứt quan hệ ông cháu cùng với Kỷ Vũ Ngang. Dù là nhà họ Kỷ hay là Tập đoàn Thiên Vũ, Kỷ Vũ Ngang cũng đừng hòng lấy được nửa xu.





Tuy rằng chuyện cuộc sống riêng tư bừa bãi, dâm loạn khiến cho hình tượng tốt đẹp anh chàng đẹp trai chung tình của Kỷ Vũ Ngang trong lòng cô hoàn toàn sụp đổ, thế nhưng cứ nghĩ đến bộ dạng tiểu thư đỏng đảnh, ngang ngạnh, cao ngạo của Tạ Tĩnh Nghi thì cô lại hoàn toàn có thể thấu hiểu được anh. Tại sao lại có thể đổ hết mọi lỗi lầm, trách nhiệm lên đầu anh chứ?



Kỷ Vũ Ngang bị đánh như vậy, cô lại bất giác cảm thấy đồng tình, thương cảm, đưa tay định đỡ lấy anh, nhưng bị anh gạt sang một bên.



Cô nhìn thấy khóe miệng anh nhoẻn lên, ngước đầu, khuôn mặt tuyệt đẹp mỉm cười rạng rỡ, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng như băng, sắc nhọn tựa kiếm, không tìm thấy chút hảo ý nào trong đó.



Sau đo, cô nghe thấy Kỷ Vũ Ngang cười nhạt rồi nói với Kỷ Niên Tường: “Từ trước đến nay, ông chưa bao giờ coi cháu là người nhà họ Kỷ. Bây giờ, cả cháu và ông đều được giải thoát”. Anh đứng bật dậy, chẳng thèm quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi nhà họ Kỷ.



Thím Bảy với Sara chạy ra đuổi theo, nhưng đều thất vọng quay về. Sau cùng, Kỷ Niên Tường nộ khí công tâm, sức khỏe giảm sút, phải nhập viện ngay tức khắc. Tất cả mọi người trong nhà họ Kỷ trên trên dưới dưới hỗn loạn, bộn bề.



Đó có lẽ là tết Trung thu ảm đạm, buồn chán nhất trong cuộc đời của Viên Nhuận Chi. Cô đi theo người nhà họ Kỷ nhấp nhổm, đứng lên ngồi xuống khắp dọc hành lang, tay cầm hộp cơm, ăn vào miệng chẳng khác nào nhai pháo.



Sau lần đó, Kỷ Ngôn Tắc gọi điện cho Kỷ Vũ Ngang hàng trăm cuộc, nhưng anh không nhấc máy lần nào.



Cô hoàn toàn không thể ngờ được, ba ngày sau sự việc đó, Kỷ Vũ Ngang lại gọi điện cho cô, vậy nên cô vội vã nhấc máy lên nghe.



“Chi Chi, có thể cùng anh tới thăm mẹ được không?”. Giọng nói Kỷ Vũ Ngang lúc nào cũng quyến rũ, ấm áp như vậy.



“Được thôi”. Có lẽ, cô có thể khuyên nhủ anh quay về nhà họ Kỷ thăm hỏi Kỷ Niên Tường.



“Sau khi tan làm, em tới thẳng tòa nhà lần đầu tiên gặp anh, anh sẽ đợi em!”.



“Em biết rồi”. Cô ngô nghê đáp lại.



“Đừng nói cho A Tắc biết, anh không muốn gặp người nhà họ Kỷ”.



“Được thôi”. Đến ngất mất thôi! Tại sao những người đàn ông nhà họ Kỷ đều như thể biết thuật suy đoán tâm tư của người khác vậy chứ? Cô còn chưa mở miệng nói, anh đã trực tiếp từ chối ý định đó.



“Vậy được, cứ như vậy đã nhé, buổi tối gặp lại!”.




Cô hoàn toàn không có cơ hội nói lời tạm biệt, Kỷ Vũ Ngang đã dập máy trước.



Cô ngây người nhìn vào màn hình điện thoại, chuyện này liệu có nên nói cho Kỷ Ngôn Tắc biết không? Gần đây, đầu óc cô càng ngày càng mơ hồ, khó quyết.



Di động vang lên tiếng báo tin nhắn tới, cô mở ra, là tin nhắn của Kỷ Ngôn Tắc: “Tối nay em muốn ăn gì? Anh phải tới tòa nhà Dụ Hâm ngay bây giờ, khi nào nghĩ ra thì nhắn tin lại cho anh biết”.



Nhìn màn hình di động, cô cau chặt đôi mày lại. Cuộc hẹn buổi tối với Kỷ Ngôn Tắc nhất định phải hủy bỏ rồi, thế nhưng chuyện cùng Kỷ Vũ Ngang đi thăm mẹ anh rốt cuộc có nên nói cho Kỷ Ngôn Tắc biết hay không? Nếu như nói cho anh biết, liệu anh có hiểu nhầm không nữa. Nói cho cùng thì sau mấy ngày mất tích, người đầu tiên mà Kỷ Vũ Ngang liên hệ lại là một người ngoài như cô. Cũng giống như vụ việc “ôm nhau” vào buổi tối hôm đó, đã bị anh với hai chị em nhà họ Tạ bắt gặp tại trận, có nhiều lúc đúng là tình ngay lý gian, khó lòng mà biện giải được sự thật. Thế nhưng nếu như giấu giếm ngộ nhỡ để cho Kỷ Ngôn Tắc bắt gặp được, vậy thì, cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cô cũng chẳng thể nào rửa sạch được oan tình. Điều quan trọng nhất chính là, bây giờ cô chẳng thể nào không để tâm đến suy nghĩ của anh được nữa, cô thật sự không muốn để anh hiểu lầm.



Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy vẫn nên nói cho Kỷ Ngôn Tắc biết mọi chuyện. Thế là cô nhanh chóng nhắn tin đáp lại, nói tối nay không thể đi ăn cùng anh, bởi vì Kỷ Vũ Ngang hẹn cô đi thăm mẹ của anh ấy.



Cô đợi khoảng năm phút, mới nghe thấy tiếng báo tin nhắn vang lên.



“Buổi tối hãy cùng anh ấy đến thăm bác gái đi, chuyện trong nhà trước mắt đừng nhắc tới”.



Chỉ có một câu ngắn ngủi, chẳng thể nào đoán biết được tâm tư của anh ra sao. Cô gập di động lại, suy nghĩ một hồi, than dài một tiếng. Những chuyện này đúng là còn nặng nhọc, phí sức hơn cả những công việc ngoài công trường!



Buổi tối khi nào gặp được Kỷ Vũ Ngang, cô phải khuyên giải anh quay trở về rồi tính tiếp.



Sau khi tan làm, Viên Nhuận Chi lái xe đến tòa nhà chung cư đơn thân nơi Kỷ Vũ Ngang sống. Bước vào gian phòng, cô nhìn ngó rất lâu không hề phát hiện thấy hiện tượng “giấu gái trong nhà” mà mọi người vẫn nói.



Trên giường đặt một va li hành lí, Kỷ Vũ Ngang đang sắp xếp đồ đạc vào bên trong.



Cô vô cùng kinh ngạc lên tiếng hỏi: “Tại sao anh lại sắp xếp hành lí thế? Muốn ra ngoài giải tỏa tâm trạng sao?”.



Mỗi lần dì cô tâm trạng buồn chán không vui, liền tâm sự với cô một hồi lâu. Sau khi lấy được một món tiền liền mất tích dăm bữa, nửa tháng. Khi trở về, cô mới biết rằng thì ra dì cô vừa quay về từ thánh địa du lịch để giải tỏa tâm trạng không vui.



Kỷ Vũ Ngang ngừng động tác lại rồi nói: “Ngày mai, anh sẽ bay sang Canada”.



“Hả? Ngày mai anh sẽ sang Canada?”. Viên Nhuận Chi vô cùng kinh ngạc. “Anh đi sang đó là để giải tỏa ưu phiền hay là dự định một đi không quay về nữa?”.



“Anh đã mỏi mệt từ lâu rồi, muốn ra ngoài mở rộng tầm mắt đôi chút”. Kỷ Vũ Ngang mỉm cười dịu dàng.



Viên Nhuận Chi đột nhiên cảm thấy không biết phải làm gì, gãi đầu gãi tai khuyên nhủ anh: “Vũ Ngang, anh đừng kích động quá. Kỷ đại lão gia đánh anh có lẽ là vì lúc đó ông tức giận quá mức mà thôi. Lấy ngay việc trong nhà em ra nói, hồi nhỏ, mỗi lần dì em tức giận em điều gì, thường cầm chiếc chổi lông gà đuổi em chạy khắp nơi khắp chốn. Sau khi đã chạy đủ hai vòng quanh thị trấn Đào Hoa, dì mới chịu tha cho em. Thế nhưng trên thực tế, dì yêu thương em vô cùng tận. Kỷ đại lão gia thật ra đối với anh cũng như vậy, nói cho cùng hai người vẫn là ông cháu nội, thịt cùng một nhà, một giọt máu đào hơn ao nước lã mà. Người trong nhà không nên ghi hận quá lâu, huống hồ chi, ông vẫn còn đang bị bệnh…”



“Không, em hiểu lầm rồi, anh không hề giận ông. Anh ra nước ngoài thế này, đối với anh hay với ông đều tốt cả”. Kỷ Vũ Ngang cúi đầu xuống nói tiếp: “Lúc còn nhỏ, nguyện vọng lớn nhất của anh chính là trở thành một nhiếp ảnh gia, chụp lại tất cả những cảnh đẹp trên thế giới này. Sau này vì bố mẹ mình, anh nỗ lực để trở thành một người nhà họ Kỷ, từ bỏ mộng ước năm xưa. Bây giờ mọi chuyện đã tới bước đường này, là do anh quá đỗi tự phụ. Lúc này có thể hạ vòng kim cô của nhà họ Kỷ xuống, cả người nhẹ nhõm, anh lại có thể giống như A Tắc, tự do tự tại, làm những điều mình yêu thích. Việc đầu tiên anh muốn làm chính là đến Canada, thực hiện mộng ước thuở thiếu thời, đem chiếc lá phong đẹp nhất về đây bởi vì mẹ anh thích nhất là lá phong”.



“À, đúng rồi, lần này anh ra nước ngoài, có mang bà đi theo không?”.



“Không. Bởi vì bệnh của mẹ anh không thích hợp đi đường xa, vậy nên anh không thể nào đưa bà đi theo được. Cho nên, hôm nay anh hẹn em tới đây là muốn nhờ em một chuyện. Trong khoảng thời gian anh đi Canada, em có thể đến thăm bà thường xuyên được không?”.



“Tại sao nhất định phải là em chứ?”.



“Bởi vì mỗi khi em mỉm cười, đôi mắt em lại cong tít thành một đường cong, mẹ anh nói rất thích nhìn thấy em cười. Nụ cười của em khiến cho bà cảm thấy an tâm, hơn nữa, bà vẫn luôn nhớ đến chiếc kẹo mút hiệu Bất Nhị Gia của em đấy”.



“Hả, chính là vậy à? Được thôi, em sẽ giúp anh!”. Những người biết thưởng thức hương vị kẹo mút Bất Nhị Gia chính là tri kỉ của cô.



“Anh xin lỗi vì hay lôi em vào những chuyện linh tinh, rắc rối này. Anh đích thực là một con người ích kỉ”.



“Ích kỷ? Tất cả những người sống trên thế gian này liệu có ai dám tự vỗ ngực nói rằng mình không ích kỷ? Anh đã nói chúng ta là bạn bè, bạn bè tương trợ lẫn nhau là chuyện đương nhiên rồi”. Cô không hề cảm thấy Kỷ Vũ Ngang ích kỷ, bất cứ chuyện gì đều có nhân thì mới có quả, chỉ có thể nói anh là một con người đáng thương. Cô càng ngày càng hiểu rõ tại sao anh lại ngưỡng mộ Kỷ Ngôn Tắc.



Kỷ Vũ Ngang nhìn cô im lặng một hồi, sau đó nghiêm nghị nói với cô: “Anh nhớ rằng đã từng nói với em, anh rất ngưỡng mộ A Tắc”.



“Ừm”.



“Thật ra thì anh lại càng ghét cậu ta hơn”.



Viên Nhuận Chi nhìn anh đầy kinh ngạc.




“Từ nhỏ đến lớn, anh căm ghét cậu ta lúc nào cũng có thể đứng một bên lặng ngắm cuộc đời, bất cứ chuyện gì cũng bày tỏ dáng vẻ tất cả đều không liên quan tới mình, lại càng ghét khi ông nội lúc nào cũng cưng chiều, yêu thương cậu ta. Cho nên, anh đã từng thề với bản thân rằng, sau này việc gì anh cũng phải mạnh hơn cậu ta hết. Lần đầu tiên gặp em, anh đã đoán xem em với cậu ta rốt cuộc có mối quan hệ thế nào, sau đó, cuộc điện thoại của A Tắc đã xác nhận mọi điều anh suy đoán là thật. Đến buổi tập huấn lần đó, anh lại càng biết A Tắc vô cùng để tâm đến em, thế nên anh từng có ý định cướp em khỏi tay cậu ta. Anh muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cậu ta”.



Viên Nhuận Chi khó lòng tin vào tai mình, cô trợn tròn mắt lên, Kỷ Ngôn Tắc để tâm đến cô? Cho dù anh có quan tâm đến con mèo, con chó trên đường cũng không thể nào để tâm đến cô được. Những thái độ đó đều là giả hết, là để lừa gạt mọi người mà thôi. Hơn thế, sự quan tâm này cũng chỉ có thời hạn tầm nửa năm mà thôi….



Cô run run hỏi lại anh: “Cho nên, vào buổi tiệc mừng thọ hôm đó, anh đột nhiên ôm lấy em, chính là vì nhìn thấy anh ấy đang đến tìm em sao? Trước lời chất vấn của chị họ Tạ, anh không thèm giải thích nửa lời, tất cả đều là cố ý cả? Anh cố tình muốn bọn họ hiểu lầm?”. Kỷ đẹp trai thật đáng sợ quá! Không ngờ nội tâm anh lại thâm sâu khó đoán như vậy, uổng thay cô còn nói anh là bạn bè, tại sao anh lại có thể làm vậy được chứ?



Kỷ Vũ Ngang mỉm cười rồi nói thêm: “Đúng vậy, anh đã cố ý làm vậy”.



Viên Nhuận Chi nắm chặt hai tay lại, thật sự muốn đánh nát khuôn mặt yêu ma hại người kia của anh. Tại sao anh lại có thể mỉm cười tươi tắn như thế khi thừa nhận chuyện xấu xa này chứ? Uổng thay cô còn coi anh là bạn bè.



Kỷ Vũ Ngang nhìn khuôn mặt tức giận của cô, bất giác nghiêm mặt lại nói: “Không ngờ em đã quên mất những lời anh nói trước đó rồi? Anh đã bảo anh là con người ích kỷ mà, tất cả đều nhằm mục đích hủy hôn ước. Nếu như làm vậy vì căm ghét và đố kị với A Tắc thì anh không cần phải đợi đến buổi tiệc hôm ấy, mà đã cướp người ngay vào đợt tập huấn trước đó rồi”.



Kỷ Vũ Ngang lại mỉm cười, thở dài một tiếng rồi nhìn thẳng vào mắt cô một cách nghiêm túc. “Chỉ đáng tiếc vào lần tập huấn đó, anh đã nhận ra, cậu ta đáng thương hơn anh tưởng rất nhiều, còn em thì lại khóc bù lu bùa loa vì cậu ta. Nếu như anh có thể quen biết em sớm hơn chút nữa, nếu như em có thể không yêu cậu ta nhiều như thế, nếu như không phải muốn em khó xử, không muốn nhìn thấy em khóc lóc, buồn bã, có lẽ tối hôm đó anh thật sự đã không để tâm mọi thứ mà động thủ cướp người rồi!”.



Viên Nhuận Chi ngây người nhìn anh, bất giác cảm thấy thần kinh căng như dây đàn.



Kỷ Vũ Ngang đưa tay vuốt nhẹ lên má của cô rồi nói: “Em cũng từng quý mến anh có đúng không?”.



Bị nói trúng tâm tư, hai má Viên Nhuận Chi bỗng ửng đỏ lên. Có lẽ bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ gặp phải vấn đề tương tự này mà thôi.



“Chỉ là quý mến thôi thì có ích gì, bởi vì em yêu A Tắc nhiều hơn”. Anh mỉm cười một cách bình thản. “Hãy trân trọng tình cảm của mình”.



Viên Nhuận Chi cuối cùng cũng bình thản hơn trước nhiều, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.



Kỷ Vũ Ngang nhìn cô, trong lòng cảm thấy hơi đắng cay. Tình yêu này mãi mãi chỉ có thể chôn vùi nơi đáy con tim, yêu một người, không nhất thiết phải chiếm hữu mà là hy vọng cô có thể được hạnh phúc.



Anh vỗ nhẹ lên bờ vai cô rồi nói: “Đi thôi, anh mời em dùng bữa, muốn ăn gì cũng được. Tối nay là cơ hội tốt, nhất định phải bắt anh móc hầu bao ra thôi, nếu không em sẽ thiệt to đấy!”.



“Có thể đi ăn thịt rồng không?”. Cô hỏi đùa.



“Được! Vậy chúng ta sẽ đi ăn thịt rồng bé vậy. Con đường gần đây có một quán thịt rắn”.



Viên Nhuận Chi vô cùng hãi hùng trước món thịt rắn, đương nhiên nhất định không thể nào đồng ý đi ăn thịt rắn được. Kỷ Vũ Ngang liền dắt cô tới một quán ăn ở bên cạnh. Khách đến đây rất đông, hai người đành phải ngồi ở chiếc bàn kê tạm bên ngoài vỉa hè, gọi một đĩa cua chua cay.



Đã quen nhìn bộ dạng comple lịch lãm của Kỷ Vũ Ngang, giờ đây anh lại giống hệt như cô ngồi ăn bên lề đường, chẳng để tâm đến hình tượng gì cả, nhai thịt vô cùng ngon lành. Ngược lại, cô cảm thấy lựa chọn của anh hoàn toàn đúng, bởi vì chỉ có sống như vậy thì mới giống một con người đích thực.



Sau khi ăn xong, Viên Nhuận Chi liền kéo Kỷ Vũ Ngang vào siêu thị mua một bọc kẹo mút Bất Nhị Gia to đùng, cùng với rất nhiều hoa quả, sau đó hai người tới Bệnh viện Não khoa.



May mà Kỷ Vũ Ngang khá là đáng mến, muộn như vậy đến thăm bệnh nhân mà không hề bị chặn lại chút nào.



Các y tá, hộ lý nhìn thấy anh hai mắt đều sáng rực như sao trời.



Viên Nhuận Chi bất giác nhớ lại thời còn học đại học, đám nữ sinh ở trường cứ nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc là lại có bộ dạng y như thế này. Hầy! Ông trời nhào nặn con người tại sao lại có thể không công bằng đến mức độ này chứ? Tại sao có người tướng mạo tầm thường như cô, lại có người tướng mạo chẳng khác nào thần tiên trên trời, giống như hai anh em nhà họ Kỷ này?



Trang Vân Hà nhìn thấy Viên Nhuận Chi vô cùng vui vẻ, ôm chặt lấy bọc kẹo mút Bất Nhị Gia trong lòng quyết không chịu buông ra.



Viên Nhuận Chi nhìn thấy Kỷ Vũ Ngang dịu dàng, tình cảm dỗ dành Trang Vân Hà, trong lòng vô cùng xúc động. Cô thích những người đàn ông dịu dàng, cũng giống như anh đã nói, nếu như anh thật sự muốn cướp người thì không cần phải đợi đến buổi tiệc tối hôm đó. Nói không chừng, anh chỉ cần vẫy tay một cái, là cô đã chạy theo anh ngay, đạp bay tên Kỷ Ngôn Tắc đáng ghét kia đi xa mười vạn tám ngàn dặm, không cần phải chịu đựng tính khí thất thường của hắn ta nữa.



Cô lại suy nghĩ lung tung rồi. Cô quả nhiên có tư chất đứng núi này trông núi nọ. Trước khi lên đường, anh ôm cô một lần sau cùng, rồi thì thầm bên tai: “Chi Chi, cảm ơn em nhiều!”.



Viên Nhuận Chi đáp lại bằng một nụ cười hiền lành.



Kỷ Vũ Ngang mở cửa xe, ngừng lại đôi chút, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, thái độ vô cùng nghiêm nghị: “Chi Chi, nếu như trước ngày 31 tháng 12 năm nay A Tắc cầu hôn em thì em hãy đồng ý gả cho cậu ta, còn nếu như không thì mùng 1 tháng Một năm sau hãy chia tay cậu ta, đợi anh trở về, anh nhất định sẽ lấy em!”.



Khuôn mặt tươi cười của Viên Nhuận Chi bỗng nhiên cứng đờ lại, trong lòng vô cùng hoảng hốt, lẽ nào anh biết được cô với Kỷ Ngôn Tắc có hẹn ước nửa năm? Thế nhưng tại sao anh lại nói là Kỷ Ngôn Tắc sẽ cầu hôn cô? Còn nữa, cho dù Kỷ Ngôn Tắc thật sự cầu hôn thì cô chưa chắc đã đồng ý kết hôn cùng anh.



Cô gượng cười rồi nói: “Anh đừng nói đùa nữa…”



Kỷ Vũ Ngang mỉm cười khổ sở: “Anh thành tâm hy vọng em có thể vui vẻ, hạnh phúc. Anh đi đây, em phải bảo trọng đấy!”.




“Bảo trọng!”. Cô mỉm cười dịu dàng, nhìn theo chiếc xe của Kỷ Vũ Ngang, vẫy tay tạm biệt anh, mãi cho tới khi nụ cười ấm áp kia dần dần biến mất dưới màn đêm, cô mới nghiêm mặt lại, cau chặt đôi mày, rồi lái xe về nhà.



Suốt cả dọc đường đi, cô vừa lái xe vừa nhớ lại những lời Kỷ Vũ Ngang nói. Nghĩ đi nghĩ lại, sau cùng không những đanh mặt lại, mà còn chẳng nghĩ ra được bất cứ điều gì khác. Kỷ Ngôn Tắc tuyệt đối sẽ không cầu hôn cô. Anh cũng đâu có yêu cô, quan hệ giữa hai người chỉ là sản vật phát sinh sau chuyện tình một đêm, ngay đến bản thân Kỷ Vũ Ngang cũng dự liệu được khả năng họ sẽ chia tay trong vòng nửa năm, vậy thì cô còn có thể mong chờ điều gì nữa chứ? Cho nên, cô chỉ muốn vui vẻ, hạnh phúc tận hưởng quãng thời gian nửa năm này, chuyện của nửa năm sau thì để nửa năm sau tính tiếp.



Đỗ xe xong, Viên Nhuận Chi đi thang máy lên thẳng nhà mình. Khi vừa bước ra khỏi thang máy, cô đưa tay tìm kiếm chìa khóa chuẩn bị vào nhà, nhưng lại bất ngờ nghe thấy tiếng hơi thở rõ rệt của ai đó. Cô chợt nín thở lại, dựng tai lên nghe ngóng tình hình, lúc này vô cùng hoảng hốt, hãi hùng. Cô từ từ quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng đen đang đứng bên cửa sổ, bóng đen đó dường như cũng đang quay người lại. Cô sợ hãi đến mức vội vã quay trở lại thang máy, hoảng hốt ấn nút đóng thang máy.



Bỗng nhiên, bóng đen thở dài chán nản rồi lên tiếng: “Viên Nhuận Chi, em có thể tử tế hơn chút được không hả?”.



“Ting” một tiếng, thang máy đến nơi, cửa thang máy mở ra, dưới ánh đèn chiếu ra từ cửa thang máy, Viên Nhuận Chi tìm kiếm nút bật đèn hành lang, nhìn thấy người đang tựa bên cửa sổ kia không ai khác ngoài Kỷ Ngôn Tắc.



Cô vội vã đưa tay vỗ lên ngực, sau đó liền xông lại gần, nghiến răng nghiến lợi thét cùng anh: “Kỷ Ngôn Tắc, anh có biết là anh làm vậy khiến em suýt trụy tim mà chết không?”.



Kỷ Ngôn Tắc khẽ chớp mắt, đôi lông mình đen rậm in bóng lên đôi mắt màu hổ phách khiến người đối diện không đoán biết được tâm ý của anh lúc này thế nào. Anh nhấc bàn tay đang kẹp điếu thuốc lên, định hít một hơi rồi lại hạ xuống, vứt dưới mặt đất, dùng chân giẫm lên.



Viên Nhuận Chi hướng mắt nhìn xuống dưới đất, mặt đất có vài mẩu thuốc.



Cô kinh ngạc hỏi anh: “Anh…hình như không hút thuốc mà?”. Ít nhất là những khi ở cùng cô, Viên Nhuận Chi chưa bao giờ nhìn thấy anh hút thuốc, cũng chưa bao giờ ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.



“Không hút không có nghĩa là không biết hút”. Kỷ Ngôn Tắc ngước mắt lên nhìn cô. Chính cái thái độ ngốc nghếch này của cô đã khiến anh phiền não suốt cả buổi tối hôm nay.



Thứ anh cần không phải là thuốc lá, mà phải là thuốc giải độc mới đúng.



Anh đưa tay lên, sờ vào đôi má của cô, bàn tay lướt nhẹ trên làn da mịn màng, mềm mại của cô.



Hành động thân mật này không biết là chán nản thuần túy hay là cố ý trêu ghẹo, khiến cô cảm thấy hoa mày chóng mặt, trái tim đập mạnh dữ dội, trong đầu không ngừng nghĩ tới những lời Kỷ Vũ Ngang vừa nói ban nãy…



Cô căng thẳng nhìn quanh nhìn quất, tham lam mong chờ điều gì đó, thế nhưng anh chẳng hề làm gì hết, chỉ dùng tay vuốt ve đôi má cô mà thôi, hết lần này đến lần khác khiến cho người ta gần như suy sụp.




Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng cô chẳng thể nào chịu đựng thêm nữa, đưa tay đập vào bàn tay anh rồi nói: “Này, có phải anh đang buồn chán không? Tại sao lại vuốt ve em chẳng khác gì vuốt chó, vuốt mèo thế hả? Như thế này khó chịu lắm”.



Anh nhướng mày lên hỏi: “Bây giờ, em thật chẳng khác nào những con chó, con mèo khác!”.



Quả nhiên cô thầm nghĩ, tên đàn ông này cứ mở miệng ra là không nói được lời nào tử tế cả.



Cô nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ: “Có phải anh đang ghen tuông không?”.



Anh đưa tay búng lên trán cô một cái, rồi lên giọng đầy bất cần: “Anh đang ghen tuông? Em đừng nằm mơ!”.



“Vậy anh chết trôi đến đây làm cái gì hả? Em đi gặp Vũ Ngang đều báo cáo cho anh nghe cả rồi, em biết giữ đạo đức nghề nghiệp vô cùng”. Cô tức giận nghiến răng nghiến lợi, quay người lại mở cửa nhà.



“Em mới báo cáo cho anh nghe nửa đoạn trước, nửa đoạn sau anh vẫn còn chưa biết”. Anh định theo cô vào trong nhà.



Cô đứng chặn trước cửa không cho anh vào trong: “Xin lỗi, bây giờ bản tiểu thư muốn nghỉ ngơi, muốn nghe báo cáo cũng phải đợi đến sáng mai”. Nói xong, cô định đóng cửa vào luôn.



Anh dùng tay chặn lại, một chân đặt vào trong, sau đó thuận lợi tiến vào bên trong.



“Này, anh hành động thế này là em có thể cáo buộc anh tội tự ý xâm nhập vào nhà người khác đấy!”. Cô tức giận chỉ thẳng vào mặt anh.



Anh hoàn toàn phớt lờ trước thái độ tức giận của cô. Đôi mắt anh nheo lại, sau đó đưa tay ôm chặt cô vào lòng.



“Anh..” Từ “anh” vừa mới thốt ra khỏi miệng, cô đã bị chặn ngay tức khắc. Đón nhận khuôn mặt anh, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng mà gấp gáp của anh đang phả trên mặt mình, và cả mái tóc mềm mại của anh nữa.



“Anh…đột nhiên cảm thấy rất nhớ em!”. Anh khẽ khàng lên tiếng.



Đột nhiên cảm thấy rất nhớ cô?



Đầu cô lúc này đặc lại như hồ dán, chẳng dám thở mạnh, lại càng không dám đưa lời đáp lại, hơi thở của anh thoang thoảng mùi thuốc lá.



Cô thận trọng hít thở, hương thuốc lá thoang thoảng đó không khác gì một liều thuốc phiện khiến cho trái tim cô đê mê, tê dại.



Ngay lúc sau, cô đưa hai tay lên, đưa sang hai bên, nhanh chóng tay đan tay cùng anh.



Kỷ Ngôn Tắc nhoẻn miệng mỉm cười, khuôn mặt lại tiến lên trước nửa phân nữa, vừa để môi mình chạm vào môi cô. Anh không hề tiến hành bước tiếp theo, mà dường như đang muốn trêu chọc, chạm nhẹ lên đôi môi cô mà thôi.



Cô thật sự cảm thấy sắp sửa bị anh ép bức phát điên mất. Trong buổi đêm gió lạnh thế này, anh lại có thể chạy tới đây trêu chọc cô một cách vô vị, rồi lên tiếng nói rằng nhớ cô. Thật quá là đáng ghét!



Cô há miệng ra, cắn một phát thật mạnh lên đôi môi mỏng gợi cảm của anh. Nghe thấy anh khẽ rên một tiếng, cô lại không nhẫn tâm mà thả ra. Thế nhưng vừa mới nhả ra, chiếc lưỡi của anh liền anh dũng tiến vào, mang theo hơi ấm nóng bỏng, công kích mãnh liệt trong miệng cô. Còn cô lúc này thì đã đầu hàng vô điều kiện.



Chiếc hôn mãnh liệt, nóng bỏng thế này thật sự khiến người ta đắm say.



Nếu như nói sau lần tập huấn đó, hai người ngấm đẫm men rượu mà làm những chuyện trước kia chỉ dám nghĩ trong lòng mà không dám làm, thì chiếc hôn hôm nay mang đậm tình yêu và nỗi nhớ da diết, khiến cho cả hai đều say mê, đắm đuối.



Khi hai người rời khỏi bờ môi của đối phương,cả hai mơ mơ màng màng ngả lên chiếc giường mà Kỷ Ngôn Tắc đã cười nhạo biết bao lần vì bọc ga đăng ten điệu đà quá lố. Tất cả mọi khúc mắc giữa hai người dường như cũng đã gỡ bỏ hết từ lâu.



Trong bóng đêm, cô mở to mắt nhìn vào đôi mắt rực lửa, cháy bỏng khát khao của anh, cả người bỗng run bật lên, hai tay đặt lên khuôn ngực của anh, không để anh tiến sâu hơn nữa.



Anh không hiểu, ánh mắt rừng rực, dường như đang muốn hỏi lí do.



Cô liền lắp ba lắp bắp: “Em…em không muốn…không muốn có thai ngoài ý muốn…”



Anh lặng người đi, sau đó lại thở dài một tiếng, chán nản buông cô ra rồi ngồi dựng người dậy.



Cảm thấy không cam tâm, anh không hề muốn rời đi lúc này.



Hai tay nắm chặt ga giường, im lặng một hồi lâu, anh đột nhiên quay người lại, áp lên người cô một lần nữa, đặt một nụ hôn lên môi, đắm đuối cùng cô một hồi, mãi đến khi cô sắp không thở ra hơi nữa, mới chịu cắn yêu một cái rồi buông cô ra.



Cô than thở một tiếng.



Anh chau mày nhìn cô, không muốn có thể không có nghĩa là không thể.



“Anh xuống dưới nhà mua bao cao su”. Anh thật sự nhớ cô đến phát điên lên rồi.



Anh chuẩn bị bước xuống giường, bỗng thấy tay mình bị kéo lại.



“Cái đó…ở ngăn kéo đầu giường cũng có…” Nói xong, cô vội vã quay lưng lại với anh, vùi mặt sâu vào đống chăn.



Tiếp theo đó, cô liền nghe thấy tiếng anh khẽ khàng mỉm cười. Viên Nhuận Chi liền bỏ chăn ra, lấy hết can đảm, cất tiếng hỏi lại mà không hề ngại ngùng: “Anh cười cái gì chứ? Lần trước uống rượu say, sau khi hai chúng ta “cái đó” với nhau, chẳng qua là em hiếu kì không biết thứ đó trông như thế này, nên mua một hộp về nghiên cứu mà thôi”. Nói xong, cô lại cảm thấy thẹn thùng, muốn tự cắn đứt lưỡi mình cho xong, thế là lại vùi mặt vào chăn lần nữa.



Hôm đó, khi đi mua que thử thai, nhìn thấy mấy thứ bảy sắc cầu vồng treo bên cạnh, thế là cô hứng thú mua một hộp về. Sau khi bóc ra nghiên cứu nửa ngày trời, trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện đêm đó, cô vẫn chẳng thể nào hiểu nổi thứ đó được dùng thế nào. Vốn dĩ là con người “không biết phải hỏi, muốn giỏi phải học”, cô liền lên mạng tra cứu một vòng, sau cùng cảm thấy bản thân quá đỗi bệnh hoạn!



Anh mím chặt môi lại, cố gắng nhịn cười, đưa người ra phía trước, mở chiếc ngăn kéo đầu giường ra, quả nhiên thấy một hộp bao cao su đã bị bóc ra.



Cô dùng chăn che mặt lại, bức bối một lúc, sau cùng không thở được nữa đành phải kéo chăn xuống, vừa hay nhìn thấy đôi mắt đắm say, tràn đầy sức quyến rũ của anh. Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, đôi môi anh đã xông tới ngay tức khắc. Đôi tay rắn chắc, khỏe khoắn của anh ôm lấy phần lưng mềm mại của cô, như mang theo dòng điện lưu, tạo nên phản ứng mạnh mẽ suốt dọc đường đi qua, khiến cả thân người cô nóng rực lên, run rẩy lên đầy phấn khích.



Đôi tay cô dường như không tìm được hướng đi, liền vuốt lên mái tóc anh, lúc thì nhẹ nhàng, lúc lại nắm chặt. vào lần thứ hai thứ cảm giác vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc tràn đầy trong lồng ngực, cô bất giác thu gọn người lại, hai tay theo bản năng đẩy bờ ngực anh ra. Nhưng ngay giây sau, lại bị anh mê hoặc, kéo sát lại gần, rồi ôm chặt vào trong lòng, cùng lắc lư theo nhịp điệu của anh.



Nhiệt độ cơ thể càng ngày càng tăng cao, không khí bốc lên nóng nực, cô không thể phân biệt rõ là thân thể họ đang nóng hay do không khí trong gian phòng này nóng nữa. Thân thể co giật mãnh liệt, cảm giác đê mê khó diễn tả bằng lời, như dòng điện bắn đi khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể, khiến cô cảm thấy dễ chịu, thoải mái co gọn như cục bông trong lòng anh.



Cô lúc này đây chẳng khác một chú mèo ăn no, lười biếng, chẳng buồn động đậy.



Anh hôn nhẹ lên gò má, bờ môi, chiếc cổ của cô, dịu dàng ôm cô vào lòng. Viên Nhuận Chi nhắm mắt lại, hai tay vòng qua ôm lấy cổ anh một cách tự nhiên, để mặc anh bế vào trong buồng tắm. Hai người tắm rửa sạch sẽ.



Khi quay lại giường, cô lại nằm gọn trong vòng tay của anh, an lành chìm vào giấc ngủ.



Kỷ Ngôn Tắc ôm chặt cô vào lòng, tận hưởng hương thơm trên mái tóc cô, lắng nghe hơi thở nhẹ nhàng của cô, cảm giác ôm cô trong vòng tay khiến anh an tâm, vui sướng vô cùng.