Mỗi Lần Quay Đầu Lại Đều Thấy Thủ Trưởng Chăm Chú Nhìn Ta

Chương 4: Tra nam lại xuất hiện




Vốn tưởng công việc chiều này sẽ thuận buồm xuôi gió, thế nhưng không quá 3h, cái loại cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm lại tới, tuy trong lòng vẫn luôn tự nói với mình “Không nên quay đầu lại, không cần chú ý, tiếp tục công việc”, thế nhưng kiên trì không được tới nửa giờ ta đã cảm thấy toàn thân khó chịu như bị kim đâm, lại không dám buông lỏng dưới ánh nhìn soi mói của quản lý, chỉ có thể cứng đờ ngồi tại chỗ, toàn bả vai cũng cứng lại như sắt.

Nói đến thật là ly kì, bản thân ta từ nhỏ đến lớn đều bị người khác đánh giá là “trì độn”, lúc mới lên đại học, hoa khôi cùng lớp cũng không biết vì sao lại chấm trúng ta, có người nói ánh mắt đắm đuối chăm chú nhìn ta suốt một học kỳ, ta lại không cảm giác được tẹo nào, nếu như không phải có anh em tốt nói chuyện này với ta, phỏng chừng ta sẽ ngu ngu ngơ ngơ trải qua thời sinh viên (đương nhiên chờ cho đến khi ta muốn tiếp nhận người ta thì người ta đã sớm rơi vào vòng tay của hot boy rồi). Theo lý thuyết loại người phản ứng chậm như ta, nhất định là không chú ý ánh mắt của quản lý, thế nhưng chẳng biết vì sao, từ lần đầu tiên quản lý nhìn ta, ta lờ mờ có một loại cảm giác khó có thể đặt tên, theo bản năng vừa quay đầu lại, luôn có thể “trùng hợp” thấy quản lý thu ánh mắt lại.

Sau này ta đọc báo, nói lúc một người nhìn chằm chằm người khác, đường nhìn có thể mơ hồ tăng tăng nhiệt độ lên cao – có lẽ nhất định là ánh mắt chăm chú của hoa khôi nhìn ta không thâm thuý bằng ánh mắt của quản lý rồi.

Ta đang ở đó suy nghĩ lung tung, nhưng không ngờ ở phía sau bỗng nhiên có một người tới gần: “Mã Đại Dũng, không làm việc cho tốt, đang lẩn trốn cái gì?”

Ta giật cả mình, nhất thời tóc gáy dựng đứng lên, ta cơ hồ từng chút từng từng chút một quay đầu lại, quả nhiên thấy khuôn mặt trắng như sương của quản lý, hai tay vòng trước ngực đứng ở sau lưng ta, tây trang phẳng phiu mặc ở trên người y, thật sự làm y càng giống búp bê Barbie của cháu gái ta, xinh đẹp thoát tục.

Ta vội vàng lắc lắc đầu: “Quản lý… Tôi không có, không nghĩ cái gì hết.” Ta đâu có thể nói ta đang suy nghĩ tại sao ánh mắt y nhìn ta còn nóng bỏng hơn của hoa khôi nhìn ta?

Quản lý vẫn giữ tư thế từ trên cao nhìn xuống nhìn ta: “Không gì? … Chắc là có cái gì đó mà không thể nói với tôi phải không?” Y hừ một tiếng: “Bỏ đi, anh cũng không cần phải báo cáo mọi chuyện cho tôi.” Nói xong y gõ gõ bàn: “Dọn dẹp đồ đạc một chút đi, có một quản lý mới nhậm chức ở bộ phận Marketing của công ty cơ điện Tường Phi hợp tác với chúng ta, cấp trên sẽ dẫn hắn đến thiết lập quan hệ, gặp mặt một lần. Nếu như nói chuyện xong sớm thì tốt, nếu như nói lâu, ước chừng buổi tối còn phải đến nhà hàng Quân Duyệt ăn một bữa. Tóm lại anh chuẩn bị cho tốt đi, chút nữa anh cũng tới phòng họp nhỏ, cùng gặp mấy người bọn họ.”

Quản lý sau khi nói xong rời đi cũng không quay đầu lại, để lại một mình ta ngây ngốc ngồi tại chỗ nhìn bóng lưng y: Ta cũng không phải là thư ký của y, vì cái gì phải bồi y đi gặp quản lý mới nhậm chức của công ty khác chứ?

Maria ở bên cạnh bu lại: “Tôi nói nè Đại Mã, quản lý rất xem trọng ông nha.” Bởi vì ta coi như là cao và cường tráng nhất, cho nên các đồng nghiệp đều có thói quen gọi ta là “Đại Mã”. Tính ra thì Maria lớn hơn ta một hai tuổi, lúc nào cũng “Đại Mã” này “Đại Mã” nọ.

Ta lắc lắc đầu hoàn toàn không biết nói gì tiếp theo. Nếu đổi quản lý thành người khác, ta nhất định nghĩ đối phương coi trọng ta, nói không chừng bây giờ đã sớm ảo tưởng mộng đẹp thăng chức tăng lương. Nhưng bây giờ người chỉ đích danh muốn ta đi gặp khách hàng không phải là người khác, mà là quản lý mặt lạnh có tiếng khó nhất công ty, chuyện nào nghĩ thế nào cũng không đơn giản.

Cho dù trong đầu đầy nghi vấn, công việc vẫn phải làm. Ta nhanh tay nhanh chân đặt báo cáo công tác mới viết được một đoạn trong tay xuống (phần chưa hoàn thành phỏng chừng lại phải làm thêm giờ aiz), ta liền vội vàng đi toilet chỉnh sửa lại bề ngoài. Trong kính phản chiếu một người nói thật cũng coi là khá đáng tin, vóc người 1m9, tóc ngắn đầy sức sống rủ xuống cái trán rộng, lông mày vừa đậm vừa đen vểnh lên cao, còn có cặp mắt hữu thần sáng ngời dưới hàng lông mi… Không phải ta tự nổ, tuy ta không phải là người vừa gặp đã thấy là soái ca, nhưng mặt chữ điền như ta có thể chịu khổ, hơn nữa còn giúp ta được nhận được đánh giá là “đáng tin”. Cũng chỉ có mỗi một quản lý của chúng ta, nhìn ta chằm chằm giống như đề phòng trộm cướp vậy.

Tuỳ tiện vuốt vuốt sửa lại tóc một chút, thắt cà vạt lại lần nữa, gài nút áo sơ-mi cho đến nút cao nhất. Trước kia có một lần điều hoà trong văn phòng chúng ta bị hư, ta nóng kinh khủng liền cởi âu phục ra và cởi cà vạt xuống, cũng thuận thế mà cởi ra hai nút áo sơ-mi, ai ngờ sau khi quản lý thấy thế liền mắng dáng vẻ ta bẩn và lộn xộn, nhìn qua thấy cực kỳ không nghiêm túc, không chỉ thế còn trừ tiền thưởng tháng đó của ta, còn muốn ta sau này nhất định phải gài hết cúc lên cao. Quái lạ, rõ ràng trước khi y tới, các mỹ nữ cùng phòng còn khen nức nở khi ta cởi nút áo ra rất nam tính, sao ở trong mắt y ta lại biến thành đồng nghĩa của không nghiêm chỉnh?

Thấy bản thân không có vấn đề gì, ta liền nắm tay lại thành quả đấm để động viên tinh thần cho mình, sau đó đi nhanh ra ngoài đi về phía phòng họp nhỏ.

Thấy ta tiến vào, quản lý cũng không có biểu hiện gì, ngồi vắt chéo hai chân ở trên ghế salon, nhàm chán lật bảng báo cáo trong tay. Thế nhưng ta có thể cảm giác được, hình như y có tâm sự gì đó, xem chừng lòng dạ cũng không đặt ở công việc.

Ta do dự một chút, không biết nên mở miệng quan tâm có đúng hay không, nhưng vào lúc này, phòng họp nhỏ có tiếng gõ cửa. Thư ký nhỏ bên người quản lý ló đầu vào, dịu dàng nói: “Quản lý, Tôn tổng của tập đoàn Tường Phi dẫn theo Chương quản lý đến rồi.”

Quản lý vốn đang ngồi trên ghế salon giống như bị điện giật, thoắt cái từ trên ghế ngồi dậy. Y liếc mắt nhìn ta trước, sau đó mới quay đầu qua nói với thư ký: “Được, cô mời bọn họ vào đi.”

Ta đang khó hiểu vì sao quản lý lại thoáng nhìn ta trước, kết quả vừa mới liếc qua, tức khắc sững sờ ngay tại chỗ.

── Đệt, quản lý mới nhậm chức này, không phải là tra nam bị ta đè đánh một trận tơi bời ở bãi đậu xe ngày đó sao?

Hết chương 4