Mỗi Lần Quay Đầu Lại Đều Thấy Thủ Trưởng Chăm Chú Nhìn Ta

Chương 1: Thủ trưởng lạnh như băng




Khi quản lý vẫn chưa phải là quản lý của chúng ta, y vẫn luôn là một người rất khó tiếp cận.

Phải nói dáng vẻ của quản lý chúng ta vừa có khí phách vừa có bằng cấp cao. Tuy gia thế không tính là hào quang lóng lánh, nhưng dù gì cũng trên tầng lớp trung lưu, theo lý thuyết với loại thân phận địa vị thu nhập và trình độ này thì phải khiến vô số chị em chạy tới như vịt. Thế nhưng, bọn ta mãi vẫn chưa từng trông thấy một cô bạn gái nào ở bên cạnh quản lý cả.

Tất cả mọi người đều nghị luận sôi nổi, nói thấy thấy mặt lạnh của quản lý khi làm việc là cũng biết con người y tuyệt đối không phải là một người ôn nhu. Với tính cách lạnh như băng đá đó, cho dù có bạn gái cũng bị hù chạy.

“Đừng nói như vậy.” Mắt thấy bọn họ càng nói càng không đáng tin, ngay cả việc quản lý lãnh cảm với tình dục mà cũng đoán mò được, ta nghe có chút không lọt tai chen lời: “Nói không chừng là tiêu chuẩn của quản lý cao, vẫn chưa để ý được người nào.”

Những người khác cười một lúc, từ chối cho ý kiến với lời của ta, tiếp tục bàn luận về đời sống tình cảm của quản lý.

“Xem ra mọi người thật là rãnh rỗi.” Bỗng nhiên một thanh âm như băng giá cùng sấm sét vang lên, cảm giác đó giống chậu nước lạnh như ngày tam cửu* đổ thẳng lên đầu, thoáng chốc khu ăn trưa vốn đang bàn tán sôi nổi lập tức giảm xuống còn mười độ.

(*Ngày tam cửu: “Tam cửu” chỉ ngày chín thứ ba sau Đông chí, là khoảng thời gian lạnh nhất trong năm. Có câu ngạn ngữ “lạnh vào tam cửu”)

Mọi người tức khắc câm như hến, cầm hộp cơm của mình bỏ chạy mất dạng.

Có lúc ta nghĩ, nói không chừng quản lý là Ultraman, nếu không vì sao lúc ánh mắt của y quét đến ta, ta đều cảm thấy lạnh cóng giống như bị đóng băng vậy.

Quản lý không đi quản những đồng nghiệp đã tản ra kia, mà trực tiếp bưng khay đồ ăn của y đi tới trước mặt ta. Ta bị doạ sợ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên, hận không thể đem suy nghĩ của mình ghim vào khay đồ ăn.

“Nhìn dáng vẻ của anh mà xem.” cho dù không có ngẩng đầu lên nhìn quản lý, ta cũng có thể tưởng tượng được nhất định là khuôn mặt xinh đẹp luôn ngẩng cao kia của quản lý, cùng với cái cằm nhọn nhọn đang nhìn ta từ trên cao: “Tôi đáng sợ như vậy sao, khiến anh không dám ngẩng đầu nhìn tôi?”

Ta khẩn trương lắc đầu, nhưng mà vẫn không dám ngẩng đầu lên: “Không phải, không phải.” Ta liều mạng muốn đem thân hình cao gần 1m9 của mình co lại thành một cục tí hon, chỉ hy vọng ngài đại thần này mau mau rời khỏi. Tuy về công việc ta rất khâm phục quản lý chúng ta, nhưng nói thật, ta cũng rất sợ y.

── Nhất là sau sự kiện kia, mỗi lần ta quay đầu lại đều thấy quản lý bọn ta đang nhìn ta, nhìn chòng chọc khiến lông gà lông vịt của ta đều nổi lên, ngay cả lá gan cũng run lẩy bẩy.

Nhưng quản lý giống như là kiên quyết không đi vậy, vẫn đứng yên bên cạnh ta, khay đồ ăn của y không biết có đồ ăn gì, mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi ta. Ta cúi đầu, ánh mắt ngoại trừ chăm chăm hướng xuống đôi giày thủ công bằng da bò không một hạt bụi của quản lý, còn có một chén canh cải bắc thảo nho nhỏ trước mặt, một màn này càng ngày càng tăng thêm sự đáng thương của ta.

Dù gì ta cũng là nam tử hán thân cao 1m9, mà khuôn mặt xinh đẹp của quản lý thấp hơn ta nửa cái đầu lại khiến ta không dám nói gì, nói ra cũng đủ mất mặt rồi.

Ta biết ta sợ hãi, thế nhưng không có cách, ai bị bức bách dưới khuôn mặt xinh đẹp và tính khí bức người này của quản lý, cũng sẽ giống ta vậy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mồ hôi trên đầu ta càng ngày càng nhiều. Mắt thấy thời gian ăn trưa đã không còn nhiều nữa, quản lý đứng yên lặng ở bên cạnh ta nên ta không dám động đũa, tiếp tục như vậy là không được nữa ah.

Ta nuốt nước bọt, dè dặt ngẩng đầu lên, nhìn cái cằm trắng như tuyết của quản lý: “Quản, quản lý, ngài muốn ngồi ăn bên cạnh tôi sao?”

Ai có thể đoán được quản lý bỗng nhiên giống như bị chạm vào nghịch lân vậy, lùi ra sau hai bước, lông mày nhíu lại, vẻ mặt tức giận: “Ai muốn cùng ăn cơm trưa với anh chứ!!” Bởi vì phát cáu quá mức, khuôn mặt của quản lý cũng đỏ lên vì tức giận.

Ta lúng ta lúng túng nhìn hai gò má đỏ bừng của quản lý, thật sự không biết nói cái gì mới có thể làm dịu cơn giận của y.

“Vậy… Vậy quản lý ngồi ở đâu? Còn hai mươi phút nữa thôi là hết giờ nghỉ trưa, quản lý mang cơm trưa đến đây không phải để ăn ư…” Ta có lòng tốt khuyên, không nghĩ rằng lại đâm tới điểm bùng nổ của y.

“Ai mang cơm trưa ngồi bên cạnh anh chứ?!” Y nén âm thanh lại thật thấp, lần này tức giận khiến lỗ tai cũng đỏ: “Hôm nay cho cơm nhiều quá, tôi phải kiềm chế sức ăn giữ gìn vóc dáng, cho nên…”

“Cho nên?” Ta không hiểu hỏi.

“Người anh cao to như vậy, vừa nhìn liền đoán được nhất định là một thùng cơm!” Quản lý trợn trừng mắt nói, không thèm để ý chút nào đến lời trong miệng của y phun ra làm người khác mất tinh thần thế nào. Y cầm cái khay trong tay đập lên bàn nặng nề, bởi vì động tác quá mạnh, thậm chí còn có nước canh bắn ra tung toé. Nhưng lúc này ta cái gì cũng không để ý đến, trong mắt của ta chỉ thấy được mấy cục thịt kho tàu ở giữa cái khay của quản lý!

“Cục này, toàn mỡ. Cục này, quá lớn. Cục này, nấu chưa tới…” Tay của quản lý rất đẹp, dáng dấp cầm đôi đũa càng là cảnh đẹp ý vui. Miệng của y không ngừng, tay cũng chuyển động rất nhanh, đem từng cục thịt kho toàn bộ bỏ vào trong khay của ta, đến khi trong khay của y chỉ còn dư lại một chút cải bắc thảo, mới có thể ngừng hành động đó lại.

Nói thật, tuy ta quả thật thích ăn thịt, nhưng hành động vừa rồi của quản lý thật khiến ta thấy không được tự nhiên. Ta là tới làm cấp dưới cho y, không phải là tới làm công nhân quét đường cho y, vì sao y kiêng ăn gì gì đó mà bỏ tất cả qua chỗ này của ta, nói ta là “thùng cơm” lẽ nào ta thật sự là thùng cơm sao?

Ta nghĩ ở trong mắt của quản lý, ta giống như là một con chó y nuôi, có đồ thừa cơm thừa gì không muốn ăn nữa mới tống hết qua chỗ ta – thật giống như mẹ ta nuôi con chó Bắc Kinh kia, có các loại táo bầm dập gì đều ném cho nó.

Ta rất muốn mạnh mẽ nói tiếng “không cần”, đồ bố thí này không có cũng được, thế nhưng ngẩng một cái đối diện với đôi mắt đen nhánh của quản lý, ta lại một lần nữa sợ hãi ──

── Bỏ đi, bị xem như là thùng cơm thì coi như làm thùng cơm đi. Thật sự không thể chọc quản lý, nếu y khai trừ ta thì ta đi đâu tìm được một công việc tốt như thế này!

Quản lý thấy ta ngoan ngoãn ăn hết phần thịt kho tàu y đưa cho ta, lúc này mới cao ngạo gật cái đầu quý giá của y: “Thế mới đúng chứ – tôi cũng biết anh là người như vậy, có thể ăn loại đồ đầy dầu mỡ này.” Nói xong y không ở bên cạnh ta bao lâu nữa, bưng cái khay chỉ còn lại hai loại cải thảo xào kia của y, nhẹ nhàng đi qua bên cạnh ta, ngồi xuống đầu kia của phòng ăn.

Ta cũng không dám nói gì, vùi đầu điên cuồng lấp đầy bụng, cục thịt vốn thích ăn nhất bây giờ nhai cũng thấy nhạt nhẽo vô vị. Sau khi ta nhanh chóng tiêu diệt mấy thứ này, ta với tốc độ gần như chạy trối chết vọt ra khỏi phòng ăn, nhưng cho dù có đưa lưng về phía quản lý, ta cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm của y đang nhìn chằm chằm gắt gao ở sau lưng, giống như là muốn dùng ánh mắt mà đóng băng ta lại.

Hết chương 1

————–

Lời của tác giả: Thiên văn này vẫn là tiểu bạch văn. Thế nhưng đây là một loại thử nghiệm mới. Không còn là “nội dung câu chuyện hài hước”, mà là “phương thức tự thuật khôi hài”. Đó là lý do vì sao thách thức bản thân, lần đầu tiên dùng ngôi thứ nhất công mà thuật lại thiên văn này. Không phải là mỹ nhân công x thụ bắp thịt ah >< Là câu chuyện của ngôi thứ nhất trì độn công, và ngạo kiều băng lãnh thầm mến thủ trưởng thụ XDDDD. Khởi nguồn của câu chuyện này rất đơn giản, là khuya hôm qua ta bỗng nhiên nghĩ đến – bình thường thấy có truyện về ngôi thứ nhất thầm mến tiểu thụ, tiểu thụ thầm mến người bên cạnh (bạn bè, bạn học, bạn đồng nghiệp) mà không thể nói, nhìn đối phương kết giao với bạn gái, vẫn vô ý mà ám muội với mình… Nhưng mà cũng may là cuối cùng người hữu tình sẽ thành thân thuộc, cuối cùng đối phương hiểu được lòng của mình, HE~ Ta chỉ nghĩ, có tiểu thuyết với cách làm trái ngược hay không? Đều giống là tiểu thụ thầm mến tiểu công, tiểu thụ nhìn tiểu công kết giao với bạn gái lại không thể nói, cuối cùng tiểu công phát hiện tâm ý của mình, sau cùng HE. Nếu như dùng ngôi thứ nhất từ góc độ của tiểu công tự thuật thiên văn này, cảm thấy cũng rất manh đó chứ! Thế là thiên văn này được ra đời. Luôn cảm thấy cốt truyện “thầm mến” rất đau khổ, nhất là thụ mạnh mẽ ăn nói ngang ngạnh bởi vì do sĩ diện hão chỉ có thể nhìn người mình yêu thân thân mật mật với kẻ khác mà chính y lấy lòng lại nhìn không ra… Điều này thật sự là rất thảm! Nhưng cốt truyện giống nhau, nếu như từ góc độ của trì độn công tự thuật lại, toàn bộ câu chuyện lại cảm thấy buồn cười – vốn tất cả những điểm ngược lại chính là điểm buồn cười! Tóm lại hy vọng mọi người thích thiên văn này ~