Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn - Chương 89: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện (8)




Hừ! Mấy cái linh châu đã mua được Thực Vật Chí mà xem là người tốt luôn? Tầm mắt tiểu nha đầu này hạn hẹp quá! Lục Phù Diêu khinh thường nghĩ.



Lục Phù Diêu liếc Tiền Thiển, nói: "Không cần! Chờ ta tốt hơn sẽ dẫn ngươi đi giết Yêu thú. Ngươi là kiếm tu, ngày ngày đi hái linh thảo thì ra cái gì, ngươi nhất định phải học được cách sử dụng kiếm."



"Ta ta ta... Ta sẽ dùng kiếm." Tiền Thiển rụt rè nói: "Ngày nào ta cũng chăm chỉ luyện tập kiếm quyết cơ bản Kiếm Phong phát cho cho đệ tử ngoại môn..."



"Ta biết!" Lục Phù Diêu nói trúng tim đen: "Thiên phú kiếm của ngươi tầm thường, lại không ai chỉ dạy, nên ngươi luyện hay không luyện cũng như nhau, phí công."



Tiền Thiển há hốc mồm nhìn Lục Phù Diêu: "Tiền bối, ngài cũng là kiếm tu à?!" Hoàn toàn không biết... Hình như trong kịch bản cũng không nói Lục Phù Diêu cũng là kiếm tu...



Lục Phù Diêu hừ nhẹ một tiếng: "Với cái trình độ kia của ngươi, vớ bừa một ngươi đã biết ngươi luyện chẳng ra sao."



Tiền Thiển than nhẹ một tiếng, chuyện này quả là đả kích mà! Cô phát sầu nhìn Lục Phù Diêu: "Tiền bối, có phải ta không cứu được không? Linh căn kém cỏi, luyện kiếm lại không có thiên phú, hay ta chuyển qua thể tu vậy?"



Lục Phù Diêu nhìn từ trên xuống dưới Tiền Thiển: "Dù ngươi chịu được một lần đau đớn khi dùng linh dược tẩy cân phạt tủy thì ngươi cũng không có tiền mua nhiều linh dược. Thể tu không phải muốn là làm được."



"Đúng vậy!" Tiền Thiển móc cái túi trữ vật bé tí mà tông môn phát cho ra, moi hộp ngọc đựng linh dược duy nhất của cô, mở ra nhìn rồi thở dài: "Đây là toàn bộ tài sản của ta. Hai cây Nguyệt Trùng Thảo, một viên Nguyên Linh Thảo cấp thấp. Nguyệt Trùng Thảo là ta hái trên đường cứu được ngài."



Lục Phù Diêu nhìn cái hộp ngọc trống rỗng của Tiền Thiển cũng thở dài, xem ra sau này phải thu thập thật nhiều linh dược mà tu sĩ cấp thấp có thể dùng...



Thời gian cứ vậy trôi qua, từ khi Lục Phù Diêu quyết định đợi nàng tốt lên rồi mang Tiền Thiển đi giết Yêu thú thì không cho cô luyện kiếm quyết tông phái phát cho nữa. Theo lời nàng nói, với cái trình độ hiện giờ của Tiền Thiển, luyện cũng như không. Nàng bắt đầu để Tiền Thiển ngồi đả tọa trước mắt nàng, bắt đầu thổ nạp điều tức từ cơ bản nhất.



Nàng đưa mấy viên linh thạch hạ phẩm cho Tiền Thiển, chỉ huy Tiền Thiển bày một cái Tụ Linh trận cơ bản để ngày ngày Tiền Thiển ngồi trước mặt nàng đả tọa, mà nàng thì vừa luyện hóa đan dược vừa giám sát Tiền Thiển tu luyện. Nếu Tiền Thiển gặp vấn đề nào đó trong tu luyện, nàng sẽ giải đáp từng cái một.



Trong thời gian này, Tiền Thiển tự thấy mình đã chiếm hời cực lớn, y như mang một sư phụ về vậy! Từ khi tới thế giới này, việc tu luyện của cô vẫn dựa trên công pháp tông môn phát rồi tự nghiên cứu tìm hiểu. Không ai muốn tốn thời gian chỉ dạy đệ tử ngoại môn không có thiên phú như cô, trừ Lục Phù Diêu.



Lục Phù Diêu là người đầu tiên ở thế giới này đối tốt với Tiền Thiển như vậy, kiên nhẫn dạy cô tu luyện, có khi cô chưa mở miệng, Lục Phù Diêu đã sớm phát hiện vấn đề của cô, kịp thời uốn nắn cô. Tu luyện một tháng theo Lục Phù Diêu, Tiền Thiển cảm thấy mình thu hoạch món lớn, mặc dù... Mặc dù còn lâu mới tiến giai tầng 4 nhưng so tốc độ tu luyện trước đó thì nhanh hơn nhiều.



Tiền Thiển đã sớm mê muội, ánh mắt nhìn Lục Phù Diêu đầy yêu thích và sùng bái. Người đã tốt dáng lại đẹp, bảo sao người ta không thích không được, bảo sao tên ngựa giống kia si mê nàng đến thế!



"Nhìn cái gì vậy, có gì đáng nhìn. Quay lại tu luyện cho tốt!" Lục Phù Diêu muốn bơ đi ánh mắt Tiền Thiển cũng không được.



"Ngắm dung mạo ngài đẹp." Tiền Thiển cười hì hì, cô đã sớm hiểu Lục Phù Diêu, biết cô nương này mặt ngoài lạnh lùng cáu kỉnh, thực tế làm người không tệ.



Đẹp cái gì chứ! Tướng mạo trình độ này cũng bảo đẹp cho được? Trong lòng Lục Phù Diêu oán thầm nhưng không nói ra, chỉ hung bạo quát Tiền Thiển: "Cút nhanh tới đả tọa đi!"




Lại qua khoảng mười ngày, cuối cùng Lục Phù Diêu có thể cử động được. Chuyện đầu tiên sau khi nàng đứng lên là móc một cái ngọc giản từ trữ vật giới chỉ ném vào đầu Tiền Thiển.



"Nhanh nhớ kỹ, thời gian của ta không nhiều, cần phải nhanh một chút bế quan chữa thương. Trước khi ta bế quan, ngươi không hiểu chỗ nào phải hỏi ngay." Giọng điệu Lục Phù Diêu vẫn thô bạo như trước.



Tiền Thiển cầm ngọc giản xem, thì ra là kiếm quyết. Cô không nhìn đã biết, nhất định kiếm quyết này mạnh hơn kiếm quyết tông môn nhiều, từ lâu Lục Phù Diêu đã bày tỏ thái độ ghét bỏ với kiếm quyết Diệu Linh Tông phát cho đệ tử ngoại môn, cấm Tiền Thiển tập từ sớm.



Tiền Thiển cầm kiếm quyết vô cùng vui vẻ: "Tiền bối, ta còn nghĩ ngài sẽ đi ngay chứ."



"Trong mắt ngươi ta là người như vậy hả?" Ánh mắt Lục Phù Diêu sắc lẻm, nhìn sắc mặt Tiền Thiển.



"Không phải! Thật ra tiền bối đã làm đúng hứa hẹn rồi, thời gian này được ngài chỉ điểm tu luyện ta được lợi không ít, nếu ngài đi luôn cũng là hợp tình lý, thậm chí ta còn cảm thấy được hời lớn." Giọng điệu Tiền Thiển vô cùng chân thành.




Cô nghĩ vậy thật. Người tu chân không nợ nhân quả, Tiền Thiển biết nếu Lục Phù Diêu không diệt khẩu cô thì nhất định sẽ dùng những cách khác đáp trả công cô thu giữ. Thời gian này Lục Phù Diêu dốc lòng chỉ dạy cô tu luyện, sự dạy bảo tỉ mỉ của nàng có trợ giúp rất lớn với con đường tu luyện sau này của Tiền Thiển. Thật ra đây đã là ân tình lớn. Theo lý mà nói, giờ Lục Phù Diêu không nợ cô, trực tiếp rời đi cũng không vấn đề gì.



Thấy Tiền Thiển đáp lời, vẻ mặt Lục Phù Diêu dịu xuống. Nàng quay đầu đi, thần sắc hơi khó chịu nói: "Mệnh của ta không rẻ mạt như thế."



Thời gian kế đó, Tiền Thiển đều cố gắng nghiên cứu kỹ kiếm quyết này. Có lẽ vì thiên phú của cô quá khiếm khuyết nên lĩnh ngộ kiếm quyết rất chậm. Ngày nào xem Tiền Thiển luyện kiếm Lục Phù Diêu cũng bị tức đến câm lặng, Tiền Thiển bị nàng mắng nhiều thành quen.



"Ngươi ngốc như thế thì đừng làm kiếm tu nữa!" Ngày nào Lục Phù Diêu cũng bày tỏ sự ghét bỏ với Tiền Thiển. Cũng may, nàng tức thì tức, cáu thì cáu, nhưng vẫn không rời đi mà vừa cáu giận vừa độc miệng chỉ dạy Tiền Thiển.



"Được rồi! Đừng giận nữa. Giận cũng không thay đổi chỉ số thông minh của ta được. Quan trọng nhất là, tức giận xấu lắm." Tiền Thiển đã cuồng si không thèm để ý chút tính xấu của thần tượng, người xinh dù tức cũng cảnh đẹp ý vui.



"Ta sẽ cố gắng vì ngài!" Tiền Thiển vỗ ngực cam đoan với thần tượng.



"Cái gì gọi là vì ta! Ngươi luyện kiếm là luyện cho ta à?" Vành tai Lục Phù Diêu thoáng đỏ, ngữ điệu mềm xuống.



"Để ngài đỡ cáu giận, ngày nào cũng vui vẻ nên ta phải cố gắng nhiều." Tiền Thiển không cần mặt mũi cười.



Lúc này Lục Phù Diêu đỏ bừng mặt: "Lăn đi luyện tập tiếp mau!"



"Đúng rồi!" Tiền Thiển cầm Pháp kiếm sơ cầm nhìn Lục Phù Diêu: "Ngài dạy ta luyện kiếm, ta nên bái ngài là thầy mới hợp đạo chứ nhỉ? Nếu không phần nhân tình này sao ta trả nổi đây."



"Ai cần ngươi trả." Lục Phù Diêu càng nói càng cáu lên. "Ta thèm vào đứa đồ đệ đần như ngươi!"