Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn - Chương 42: Tổng giám đốc, tôi thật sự chỉ đi ngang qua (1)




Dịch: Lạc Đinh Đang



7788 giãy nảy: "Hoàn thành nhiệm vụ thôi còn đòi chọn tới chọn lui, nhưng coi như cô may, vừa lúc có vị diện hiện đại thiếu diễn viên quần chúng. Chẳng qua tôi phải báo trước, chính cô muốn đi thế giới hi, tiếp nhưng không cho lui!"



Nghe 7788 vừa nói như vậy, Tiền Thiển đột nhiên có dự cảm không tốt mạnh mẽ. Nhưng làm thế nào bây giờ, cô thật sự không muốn tới cổ đại chịu tội. Vậy là cô cắn răng: “Tiếp nhận!"



7788 lập tức lấy ra một quyển sách nhét vào đầu Tiền Thiển.



Sau hai giờ...



"7788 tôi hối hận rồi, có thể rút không?"



"Đã bảo cô từ tước là không được rồi mà!"



"Được rồi!" Tiền Thiển hít sâu một hơi, bắt đầu chỉnh lý kịch bản, vừa sắp xếp vừa phỉ nhổ, đây là kịch bản thần kinh gì thế này!



Theo nguyện vọng của Tiền Thiển, đây đúng là thế giới hiện đại, trình độ khoa học kỹ thuật không khác thế giới Tiền Thiển là bao. Đương nhiên, bối cảnh thế giới cmn không có vấn đề, vấn đề là kịch bản!



Đây là một cốt truyện tổng tài hố cha đầy biển máu chó! Sao lại máu chó như vậy, dung tục như vậy chứ!



Nữ chính Lâm Du Du là một Tiểu Bạch hoa kiên cường thiện lương, dù nghèo khó cũng không khom lưng vì năm đấu gạo, kiên trì làm công nuôi sống mình. (Tiền Xuyến Tử: Bà đây cảm thấy câu này thật nhảm nhí, người trưởng thành bình thường hẳn nên tự nuôi sống mình.)



Nam chính Đường Ngự, tổng tài bá đạo, không còn gì để nói, chính là loại rạch đá phá trời kia.





Lâm Du Du làm thuê ở một quán cà phê cạnh công ty Đường Ngự. Đường Ngự thường đi uống cà phê, gặp gỡ thường xuyên nên Lâm Du Du cảm mến thanh niên kiệm lời tuấn mỹ này. Nhưng địa vị hai người chênh lệch rất lớn, Lâm Du Du vẫn không tìm được cơ hội thích hợp để thổ lộ.



Cuối cùng đến một ngày, thừa dịp Đường Ngự tới quán cà phê, Lâm Du Du gom hết can đảm thổ lộ với Đường Ngự, nhưng Đường Ngự không đáp lại cô.



Sau đó, Lâm Du Du bị từ chối đến mất hồn mất vía không cẩn thận hất đổ cà phê vào người Đường Ngự (Tiền Xuyến Tử: Tình tiết máu chó cũ rích). Lúc đầu Đường Ngự vô cùng bực mình, nhưng thấy thái độ chân thành của Lâm Du Du thì không so đo nữa, cũng sinh ra ấn tượng tốt với cô gái này.



Đúng lúc hôm đó Đường Ngự cần tham gia một yến hội, vẫn không có bạn gái đi cùng nên mời Lâm Du Du đi cùng hắn. Đường Ngự dẫn Lâm Du Du tới salon cao cấp làm đẹp một phen, có chút kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.



Trên yến hội, Đường Ngự dẫn Lâm Du Du lên sàn một cách lộng lẫy, thu được ghen ghét của đám thiên kim tiểu thư luôn thầm mến Đường Ngự, vậy là diễn ra tiết mục nữ phụ ức hiếp nữ chính, nam chính anh hùng cứu mỹ nhân. (Tiền Xuyến Tử: Đậu xanh thật là một chậu máu chó.)



Tiếp sau đó, trong một lần tham gia yến hội nam chính không cẩn thận bị người hạ thuốc, vừa lúc gặp Lâm Du Du làm phục vụ tạm thời ở yến hội, hai người mơ mơ hồ hồ lăn giường.



Vậy là hai người chính thức yêu thích nhau, trải qua một đám tiết mục máu chó như nhóm lớn nữ phụ hãm hại cấu xé, mẹ nam chính ném chi phiếu,... người có tình cuối cùng đến với nhau.



"Cmn! Hết chậu máu chó này tới chậu máu chó khác dội tao đến bần thần cả người, mày nói xem lần này tao là nhân vật gì?" Tiền Thiển nhìn danh sách nhân vật có phần cam chịu.



"Yên tâm yên tâm, lần này thật sự rất đơn giản. Cô nhìn ngay phần mở đầu đi, có phải Lâm Du Du nhìn thấy một thiếu nữ thân mật kéo tay Đường Ngự gọi “Ngự ca ca” không? Kéo tay thôi, rất đơn giản." 7788 vỗ ngực cam đoan.



"A? “Ngự ca ca” là cái quỷ gì, nhân vật này không gặp nguy hiểm chứ?" Tiền Thiển không tin nó cho lắm.



"Không, không hề. Tôi đã xác minh rồi, cô bé này tên Mạc Tình, là hàng xóm trước kia của nam chính, phú nhị đại, điều kiện sinh hoạt của cô sẽ không tệ. Quan trọng là, cô ấy không liên quan gì với mớ máu chó này, cô bé chỉ tình cờ gặp nam chính ở quán cà phê mà thôi, sau đó không xuất hiện nữa." 7788 tiếp tục cam đoan.




"Ây... Nếu mày đã nói vậy thì tao tin mày một lần. Tuyệt đối đừng lừa tao!!!" Tiền Thiển dặn đi dặn lại.



"Yên tâm, yên tâm! Nhất định không hố người." 7788 thiếu chút thề thốt.



"Mà tôi nghĩ rồi," 7788 lại bổ sung: "Cái cảnh cáo màu lam ở nhiệm vụ trước chúng ta nằm không cũng trúng đạn, có thể vì trước thời điểm nhiệm vụ cô quá thân cận với nam chính. Lần này để tránh sơ hở, tôi sẽ cố điều chỉnh trục thời gian tới gần lúc thực hiện nhiệm vụ. Vừa lúc không lệch bao nhiêu với thời gian chết của nguyên chủ."



"Được đó, như vậy là tốt nhất. Hoàn thành nhiệm vụ sớm thì sớm bớt việc, sau đó tôi sẽ có thời gian học tập hàng ngày, phấn đấu cho tương lai phía trước. Như mày nói, cố gắng học nhiều tri thức và kỹ năng, tích vốn liếng làm nhiệm vụ." Tiền Thiển nói.



"Đúng đúng, chính là như vậy, chúng ta đi thôi!"



Tiền Thiển còn chưa tỉnh ngủ. Cô cảm thấy mí mắt mình cực kỳ nặng, ổ chăn thật là ấm áp, khiếp cô muốn tiếp tục vùi đầu ngủ...



"Tiền Xuyến Tử! Tiền Xuyến Tử! Tỉnh lại nhanh!! Không còn kịp rồi! Chỉ còn 30 phút là tới thời gian làm nhiệm vụ, không đứng dậy sẽ lỡ mất!" 7788 đột nhiên điên cuồng kêu to.




Tiền Thiển nhảy dựng từ trên giường xuống, trong mắt vẫn còn vài phần ngỡ ngàng, đánh giá hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh.



"Mau dậy thay quần áo đi, không kịp tiếp nhận ký ức, trước tiên thay đồ hoàn thành nhiệm vụ đã!!! Qua thời gian này nhiệm vụ sẽ tính là thất bại!!!" 7788 vội vàng thúc giục.



Tiền Thiển nghe xong điều này cũng bất chấp những thứ khác, lao về một tủ đồ nhìn như tủ quần áo, tùy tiện chọn vài bộ trong đó mặc vào, sau khi ăn mặc tử tế bắt đầu vội vã tìm Toilet đánh răng rửa mặt.



May là phòng nguyên chủ ở không lớn, Tiền Thiển thuận lợi hoàn thành công việc đánh răng rửa mặt, chạy tới cửa thay một đôi giày thể thao rồi ra ngoài.




Đợi khi cửa lớn đóng rầm một tiếng, cô mới nhớ ra hỏi: "7788, tao phải đi đâu? Địa điểm nhiệm vụ ở đâu? Tôi không biết đường, cũng chưa tiếp nhận ký ức đâu!"



"Quán cà phê CoffeeCo ở đường Kính Hồ số 632, cô biết hay không không quan trọng, đón xe đi." 7788 vội vã báo địa chỉ.



"Ờ há." Tiền Thiển sờ sờ túi, phát hiện không mang ví tiền, vậy là quay đầu định về lấy ví, vừa quay đầu lại đứng đơ ra...



Không có chìa khoá...



"Không có ví tiền, không gọi được xe. Không có chìa khoá, không lấy được ví, không có điện thoại, không báo cảnh sát được. Đều tại mày cứ thúc giục không ngớt nên tao mới phạm phải sai lầm cấp thấp thế này! Mày nói xem bây giờ phải làm thế nào!!!" Tiền Thiển không biết xấu hổ quăng nồi cho 7788.



"Ớ..." 7788 nghe thấy cô không có chìa khóa lấy ví tiền, lúc đầu muốn chửi mắng một phen, kết quả bị Tiền Thiển phủ đầu một trận, lời mắng kẹt ngang miệng.



"Bằng không thì... cô chạy đi. Dù sao cũng không xa, coi như rèn luyện, tôi có thể hướng dẫn." 7788 đưa ra một ý kiến tự thấy rất đáng tin, đồng thời xung phong nhận nhiệm vụ hướng dẫn.



"Hả? Bản thân tao thì không sao, nhưng ký thể này chịu được không?" Tiền Thiển đầy vẻ nghi ngờ.



"Đã nói từ trước rồi, cô là ký thể, ký thể cũng là cô, hai cô là một người. Cô mang suy nghĩ đấy bảo sao nhiệm vụ đầu tiên bị người ta giết về, hại chúng ta bị trừ điểm tích lũy." 7788 cực kỳ bất mãn.



"Được rồi được rồi, tao chạy là được chứ gì." Tiền Thiển bĩu môi. Không còn cách nào! Thời gian vội vã chỉ còn cách này, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn! Tiền Thiển cam chịu lao như bay theo hướng dẫn của 7788.