Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn - Chương 146: Nam chính kun à, tớ chỉ là quần chúng ăn vặt thôi (20)




"Thôi ba đừng nghĩ nữa, binh tới thì tướng đỡ." Ngụy Kỳ không nhịn được an ủi ba Chu: "Có khả năng vấn đề ở chỗ con, lúc con quen Bình Bình, An An mới mười một tuổi, gần như con nhìn em ấy lớn lên, coi như em gái ruột. Rất nhiều người đều biết chuyện này.”



Ba Chu nghĩ nghĩ, bàn giao cho Ngụy Kỳ: "Khả năng con không thể lấy được bản ghi chép của cảnh sát giao thông. Sáng mai ba sẽ gọi điện cho lão Tào của tổng đội, con tới tìm ông ấy."



"Vâng!" Ngụy Kỳ gật đầu, "Hôm nay con định tới chỗ chú Tào rồi nhưng muộn quá, sợ quấy rầy người ta. Hơn nữa con đã dặn Ngô Tam để sáng mai cậu ta đi điều tra camera đoạn đường An An đi ngang có chậu hoa rơi xuống. Vì là người trong đội của ba trước đây nên con cũng nói rõ mọi chuyện cho cậu ta luôn."



"Ừ." Ba Chu đồng ý: "Dặn Tiểu Tam cẩn thận một chút, nhất là bên công ty An An, tuyệt đối đừng rút dây động rừng."



"Ba yên tâm đi, sau khi biết chuyện của Tiểu An An, Ngô Tam còn tích cực hơn con, cậu ta cũng nhìn An An lớn lên từ nhỏ mà." Ngụy Kỳ cười cười, chỉ là nụ cười này không xua được sự nặng nề giữa hai đầu lông mày.



"Tìm cơ hội nhắc nhở Bình Bình một chút, để con bé cẩn thận hơn." Ba Chu thở dài một tiếng: "Ba về hưu rồi, giờ chỉ có thể dựa vào con..."



"Kìa ba!" Ngụy Kỳ nhíu mày lại: "Ba còn câu nệ cái gì chứ! Ba biết An An là em gái con mà, em gái con nhìn nó lớn lên từ lúc 11 tuổi, chuyện của con bé cũng là chuyện của con."



"Ba biết, ba biết..." Ba Chu hơi suy sụp tinh thần che khuất nét mặt mình: "Ba già rồi, bắt đầu càm ràm..."



Ngụy Kỳ cúi đầu nhìn bát cơm của mình, hồi lâu không lên tiếng. Cuối cùng đột nhiên anh phì cười, ngẩng đầu nói với ba Chu: "Ba à, ba cũng đừng xem thường An An, nhóc con này tinh quái ghê lắm đấy. Năm đó con vừa thấy đã yêu Bình Bình, nhưng mỗi lần thấy nhóc con này lại không dám nói một câu. Chính An An chạy đến hỏi thẳng con là, ‘Có phải anh thích chị em không?' "



"Sau đó thì sao?" Ba Chu tò mò ngẩng đầu lên hỏi.



"Sau đó An An bảo con, ‘Anh thích thì phải nói thẳng với chị em đấy, chị em phản ứng hơi chậm, nhưng em cảm thấy chị ấy cũng thích anh.' " Ngụy Kỳ che mặt cười sặc: "Sự thật chứng minh, điều An An nói quả là chân lý mà! Bình Bình phản ứng chậm thật..."



"Con nhóc này..." Ba Chu cũng bật cười, rồi tiếng cười dần trầm xuống...



"Tiểu Kỳ..." Ông dặn: "Cái nhà này phải dựa vào con bảo vệ rồi..."



—— —— —— —— ——



"An An, con lại lề mà lề mề rồi, nhanh nhanh lên nào." Ba Chu ăn mặc gọn gàng đang chờ đưa Tiền Thiển đi làm.




"Con ra ngay, ra ngay đây!" Trong miệng Tiền Thiển cắn nửa cái bánh trứng, chân tay luống cuống chạy ra.



"Uống sữa đi đã!" Phía sau truyền đến tiếng mẹ Tiền Thiển gào lên: "Con không dậy sớm được à, sáng nào cũng như đi đánh trận vậy. Sau này con lấy chồng thì tính sao? Mẹ vừa bảo dì Triệu trêи lầu tìm đối tượng xem mắt cho con rồi đấy."



"Đừng mà mẹ! Con không muốn lấy chồng đâu, mẹ đừng tìm đối tượng xem mắt cho con nữa." Tiền Thiển chạy ngược trở lại, vừa uống sữa vừa phàn nàn.



"Con gái lớn rồi cần lấy chồng chứ, con xem chị gái con đi, vừa lên đại học đã bao người theo đuổi. Con thì sao? Chưa thấy hàng nào kém giá như vậy, không muốn xem mắt thì dắt một anh về cho mẹ nhìn coi?" Mẹ Tiền Thiển trừng Tiền Thiển, đưa tay nhận chén sữa bò từ tay cô.



"Rồi rồi, sắp muộn đấy!" Ba Chu đứng ngoài cửa ba phải: "An An vẫn còn nhỏ, để thêm hai năm nữa cũng được, bà gấp làm gì.”



"Vậy sao được chứ! Con gái qua hai mươi lăm tuổi không dễ gả đâu, nhất định phải đi xem mắt mới được." Mẹ Tiền Thiển nhanh chóng phản đối.



"Vậy bà cũng không thể để An An đi xem mắt luôn chứ? Hai tháng nwuax rồi tính, tôi cũng muốn tự chọn con rể mà, bà chưa hỏi tôi đã tới tìm chị Triệu rồi." Ba Chu nhíu mày lại, gần đây ông không muốn Tiền Thiển ở bên ngoài quá lâu, tốt nhất là tan ca về nhà luôn, chuyện xem mắt gì đó tính sau.




Dù là vậu, chuyện của Tiền Thiển ba Chu cũng không nói rõ được. Một là ông sợ dọa vợ và con gái mình, hai là sợ sau khi biết chuyện thì hành động của họ để lộ cái gì, bị kẻ gian lấp trong tối đoán được.



"Ông nói cái gì cơ." Mẹ Tiền Thiển tiễn hai người ra ngoài: "Thế thì ông đi mà tìm người thích hợp cho Tiểu An An nhé."



“Rồi rồi, bà cứ yên tâm đi." Ba Chu bật cười, dỗ dành vợ mình, rồi nghiêng đầu túm Tiền Thiển nhanh chóng rời nhà.



Vừa ra khỏi cửa, ba Chu thở phào nhẹ nhõm: "May mà chạy nhanh đấy, một khi mẹ con bắt đầu lải nhải thì thần tiên cũng sợ."



"Ba, ba không định cho con đi xem mắt thật chứ?" Tiền Thiển lo lắng nhìn ba Chu.



"An An nhà mình vẫn nhỏ mà, một thời gian nữa rồi tính." Ba Chu che đi sự nặng nề trong lòng, cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai Tiền Thiển, trong lòng suy tư nhất định phải giải quyết chuyện bên cạnh con gái cho tốt...



"Chu An An, hôm nay chị thấy một chú rất giỏi giang đẹp trai đưa em đi làm, còn xoa đầu em trước cửa công ty, thân thiết thật đấy!" Thư ký Tôn vừa nhìn thấy Tiền Thiển đã lao tới, hóng hớt chớp chớp mắt với cô.




Hà Chiêu Lan đang tính bước vào phòng làm việc của mình thoáng khựng lại, hơi nghiêng đầu ra sau.



"Một chú đẹp trai?! Ha ha!!!" Tiền Thiển không nhịn được cười nhìn thư ký Tôn: "Năm nay ba em sáu mươi rồi đấy, đã về hưu rồi. Em về nói chuyện này cho ba nghe, chắc ba sướиɠ run người mất!"



Khóe miệng Hà Chiêu Lan hơi cong lên, đẩy phòng làm việc của mình. Nghĩ nghĩ thế nào, anh ta quay người định tự pha trà cho mình. Có lẽ trong tiềm thức anh ta rất thích bầu không khí náo nhiệt của phòng làm việc thư ký, trước khi vào làm thì uống chén trà, hóng chút chuyện, dường như mọi thứ rất tốt?



"Hả? Ba em á? Thế mà đã sáu mươi rồi?! Ghê thật đấy, nhìn trẻ cực luôn, chị còn tưởng mới hơn bốn mươi." Thư ký Tôn ngạc nhiên chớp mắt, rồi lại chuyển hướng: "Cơ mà em lớn thế này còn để ba đưa đi học, nhìn có khác tụi tiểu học không chứ."



"Thôi thôi đừng nhắc tới chuyện này, tối qua tan làm em bị một gã say rượu lao xe lên vỉa hè." Tiền Thiển xua tay: "May mà em phản ứng nhanh nhào tới vàng đai ngăn cách màu xanh, nhưng lại ngã hơi mạnh. Chắc ba em không yên tâm nên hôm qua bảo muốn đưa em đi làm."



Hà Chiêu Lan đứng pha trà cạnh đấy khựng tay lại. Nhưng anh ta không nói chuyện cũng không quay đầu lại, sau vài giây thì tiếp tục động tác dang dở của mình. Vẫn đi làm được tức là không có chuyện gì nhỉ?



"Thật á?" Thư ký Tôn giật mình: "Em không sao chứ? Sao mà xui thế này?!"



"Không nghiêm trọng đâu ạ, ngã đập đầu gối, rồi bị vài nhánh cây quệt qua xầy xước thôi, tốt hơn nhiều so với đụng xe." Tiền Thiển lạc quan lắc đầu.



Thư ký Tôn tặc lưỡi cảm thán: "Xui đến trình độ này cũng ạ em đấy, hay là em đến miếu khấn đi."



"Làm gì đến vậy chứ..." Tiền Thiển cười cười, rồi đột nhiên cô nhìn thấy Hà Chiêu Lan đang tự pha trà một góc: "Ớ? Sao Hà tổng lại tự pha trà vậy? Để tôi..."



Hà Chiêu Lan bưng chén trà xua tay: "Tôi tự làm cũng được, lúc bận có thể nhờ cô nhưng giờ chưa vào làm mà."



"Đây là công việc của tôi đó!" Tiền Thiển nhanh tay nhanh chân tiếp nhận công việc pha trà.



Hà Chiêu Lan nhìn Tiền Thiển há hốc mồm, anh ta muốn nói rằng, đã bị thương thế rồi thì đừng làm công việc chân chạy này nữa, anh ta đâu phải sếp vô nhân tính đâu. Nhưng cuối cùng anh ta lại không nói gì, trầm mặc bưng chén trà của mình vào phòng làm việc...