Mỗi Lần Đều Là Cùng Anh

Chương 9




Nhà hàng Vọng Nguyệt là kiểu nhà tây, nổi tiếng nhất tỉnh F này, vì hai người rất ưu tú nên nhiều người ra vào đều nhìn hai người. Bước vào nhà hàng, cô nhìn thấy một cặp đôi đang ôm ôm ấp ấp kéo nhau đi ra, chỉ là hai người họ đi rất nhanh nhưng cô thấy rất rõ đó là Tô Du – giống như nguyên chủ trước thích nam chủ Mộ Thiên.

Tô Du hơn nữ chủ ở chỗ có gia thế chống lưng nhưng đầu óc có vẻ vì yêu nam chủ mà không màng lần này hết lần khác cứ làm khó nữ chủ đến cái kết cuối cùng là nằm tại bệnh viện tầm thần mà sống đến chết. Cô không muốn quan tâm đến đó nhưng nhận ra người ôm cô ra xe đó là một chàng phú nhị đại của Hoa gia – Hoa Vũ Bạch.

Nếu cô ở cùng Hoa Vũ Bạch thì số phận cô chưa đến yêu nam chủ mà đang được phú nhị đại này theo đuổi nhưng cô chưa đồng ý. Đêm hôm nay hai người ở chung nhưng lại không sảy ra chuyện gì. Không biết lý do gì mà đột nhiên hệ thống lại xuất hiện muốn cô tác thành hai bọn họ, không muốn kết cục kia xảy ra.

Cô thắc mắc hỏi lại Hoa Hạ lại biết rằng đây là một sự kiện quan trọng để lật đổ nam nữ chủ, thế là đêm nay cô phải hoàn thành hai nhiệm vụ. Hồi thần xong, cô nhìn thấy Tín Thiên đang nhìn cô, quan tâm hỏi:

- Sao vậy Linh Linh?

- À, không sao, nhìn thấy người quen thôi, chúng ta đi thôi.

- Vậy à, vậy chúng ta đi lên phòng thôi.

Hai người bước trước khi bước vào phòng riêng lại gặp người quen nhưng là của Tín Thiên. Người kia thấy anh lập tức lên tiếng:

- Tín Tổng, thật là ngài, không ngờ gặp được người ở đây, không biết người tới đây không tiếp đón từ xa, ngài, còn đây là?

- À, thì ra là Húc thiếu, tôi chỉ tới ăn bữa cơm chuyện gì mà tiếp đón chứ, còn đây là đối tác của công ty chúng tôi cũng như là nghệ sĩ công ty tôi.



Người được gọi là Húc thiếu là Húc Hoài Dương, đây là cửa hàng anh ta mở, còn là người bạn thân của Hoa Vũ Bạch. Gặp người ở đây chắc là lúc nãy ăn cơm chung sau đó cặp đôi kia say rồi đi rồi, bây giờ mới hơn bảy giờ. Thấy Tín Thiên giới thiệu cô thì cô cũng chào hỏi người ta chút:

- Tần thiếu, nghe danh đã lâu, tôi là Cao Linh, rất vui khi gặp mặt.

- Vậy, xin chào em Linh, anh là Húc Hoài Dương, cứ gọi anh là anh Dương là được rồi, rất vui khi gặp mặt.

Khi nói xong, anh đưa tay ra muốn bắt tay với cô nên cô cũng đưa tay ra bắt lại. Nhưng rất nhanh hai người tách ra. Cuối cùng cô cũng đã tới phòng riêng, trong phòng trang trí không đến nổi tệ đan xen giữa Tây và Á. Hai người ngồi ăn không lâu, cuộc trò chuyện chủ yếu về dự định tương lai, thi thoảng nhắc đến chuyện cũ hai người đều ăn ý như hồi trước dù xa cách bao lâu.

Ăn xong, cũng đã hơn tám giờ, giờ này quán bar Vĩnh Hằng chưa mở cửa, giờ mở cửa là chín giờ. Cuối cùng, hai người vẫn chia nhau ra, chiếc xe cô để ở công ty anh, trợ lý đã lái đến, việc bây giờ cô là đến khách sạn của hai người kia làm cho gạo nấu thành cơm. Dù gì lúc này Tô Du chưa thích Mộ Thiên sẽ dễ giải quyết hơn khi đã yêu, mà Tô Du này cũng vì yêu mà chấp mê bất ngộ.

Hỏi hệ thống biết được khách sạn và số phòng của hai người thì ngay lập tức tới đó đặt một phòng ngay bên cạnh. Bước vào cùng cô chưa vội bật đèn mà sờ vào trong túi cầm lấy một cái lọ mà hệ thống bảo 'chỉ cần cho hai người họ ngửi được mùi này thì nhiệm vụ cô hoàn thành, kí chủ phải chắc chắn rằng cả hai bọn họ đều ngửi được còn lại tôi sẽ giúp cô'.

Nắm lọ trong tay, cô quay người bật đèn lên, bước ra phía ban công nhìn xuống 'trời tầng hai mươi sáu đấy'. Lấy lại bình tĩnh cô nhắm ngay ban công bên kia thì cách không xa lắm tầm hơn một mét, 'bịch', tiếp đất an toàn.

Cô đứng người dậy, nấp sang một bên nhìn lén vào bên trong chỉ thấy Tô Du nằm trên giường có vẻ như đã ngủ còn trông phòng tắm có truyền tiếng nước chảy. Thấy thế cô lập tức đẩy cửa bước vào, nhìn bên cạnh thấy có một cốc đựng nước trống không lập tức đổ vào cốc đó. Cô hỏi qua Hoa Hạ, chỉ cần hai nhân vật chính đó ngửi được thì mùi hương có trong nước trong suốt đó biến mất mà nước cũng bốc hơi không dấu vết.

Đổ chất giống nước đó vào cốc xong, cô xoay người tiến ra ban công đứng chỗ kín, quan sát thấy Tô Du trên giường có phản ứng. Cùng lúc đó Hoa Vũ Bạch trong phòng cũng đi ra thấy Tô Du ngọ ngoậy gì đó, anh tiến lại gần xem cô thế nào thì tiến lại càng gần gốc nước kia nên cũng khiến anh mất kiểm soát nắm lấy tay cô định hỏi gì ai ngờ. Cô bị chạm vào như thấy được cứu lập tức ôm chặt anh lại khiến cho dục vọng kìm nén bùng nổ.

Trong đầu anh chỉ có câu 'nãy giờ nhịn đi tắm đều vô ích rồi' huống hồ đây là người anh thích mà cứ cọ quậy trong ngực anh, bây giờ anh chỉ biết bùng nổ. Bên ngoài, Cao Linh đã sớm rời đi, bước ra khỏi phòng thì cũng đã hơn chín giờ. Xuống sảnh khách sạn bước ra ngoài vì cô không để ý và cả Hoa Hạ không nhắc cô là có người đàn ông đang nhìn cô mà người này không ai khác ngoài anh.