Sau khi về phòng, bỗng nhiên Nam Nhứ cảm nhận được một cỗ mệt mỏi.
Không biết có phải là nguyên nhân do nhớ lại quá nhiều ký ức hay không, nàng mệt mỏi không chịu được.
Nàng hóa thành nguyên hình, định trước tiên là lên núi rồi mới nghỉ ngơi.
Nhưng vừa mới nằm, liền ngủ tới ngày hôm sau luôn.
Một đêm này cũng không có giấc mơ gì lung tung cả, sau khi tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn hỗn độn. Nàng giống như là bị mộng du tự đứng dậy mặc quần áo rôid đi ra ngoài, vừa đúng lúc thấy Du Duyệt đang tò mò mà nhìn chằm chằm ngoài cửa.
“A Nhứ!”
Tối hôm qua Du Duyệt đi ngủ sớm, nên không biết Kinh Nhung, sáng sớm tỉnh nhìn thấy, toàn thân đều tràn ngập cảm xúc bát quái mãnh liệt: “Muội xem muội xem, là tiểu đệ đệ của Thắng Nam tới!”
“Ừm,” Nam Nhứ nói, “Tối hôm qua ta có gặp qua.”
Du Duyệt khoa trương nói: “Không nghĩ tới hắn vậy mà thật sự có thể đi từ Bách Thảo Cốc tới Thái Huyền Tông! Những linh thạch lúc trước Thắng Nam để lại cho hắn…… Còn không đủ để hắn đi nhờ tiên thuyền?”
Nghĩ đến bản thân vốn dĩ phải gặp được Kinh Nhung ở Bách Thảo Cốc, nhưng lại bị tên Phong Dị kia một kiếm chém thương thần thức nên mới phải tĩnh dưỡng, do vậy mới không gặp được, ngược lại làm cho cháu trai chịu thêm nhiều khổ cực, Nam Nhứ càng nghĩ càng giận đến sôi máu.
Nàng tức giận nhưng cũng không nói gì, Chu Thắng Nam cũng không nói lời nào, tiểu đội ba người chỉ có Du Duyệt luôn nói cái không ngừng, nói nói, Du Duyệt cũng cảm thấy xấu hổ.
Du Duyệt nói: “Thắng Nam, tỷ đối với tiểu đệ đệ như thế nào a? Người ta đều là vì đuổi theo tỷ nên mới tới Thái Huyền Tông!”
Chu Thắng Nam nói: “Thì tính sao?”
Du Duyệt hỏi: “Tỷ không thu hắn làm kiếm đồng?”
Chu Thắng Nam nói: “Nếu ta đuổi theo vị tiền bối Hóa Thần kỳ, trải qua trăm cay ngàn đắng tới trước mặt tiền bối, vậy tiền bối nhất định phải thu ta làm đồ đệ sao?”
Du Duyệt bị nàng hỏi ngược, nghĩ nghĩ, nói: “Cũng đúng a.”
Du Duyệt ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, hướng Chu Thắng Nam xin lỗi: “Thực xin lỗi, ta không nên nói như vậy.”
“Không ngại.”
Tính cách của Du Duyệt vốn dĩ là như vậy, Chu Thắng Nam cũng không đem lời nói của nàng để trong lòng.
Nàng cùng Nam Nhứ bàn luận về vấn đề in ấn sách tối hôm qua.
Nàng nói: “Quyển sách nhỏ này, nội dung ta đã sửa sang lại tốt rồi, hôm nay nghỉ ngơi, không cần luyện kiếm, chúng ta thừa dịp hôm nay giải quyết mọi chuyện đi.”
Nam Nhứ: “…… Tỷ đã chuẩn bị tốt hết rồi?”
Nàng nhớ rõ thời điểm Chu Thắng Nam tới tìm nàng, phân tư liệu dạy kèm vẫn còn chưa đầy đủ.
Chu Thắng Nam nói: “Ừm. Tối hôm qua, sau khi trở về đã sửa sang lại.”
Nam Nhứ: “Bội phục.”
Nàng thật sự bội phục.
Dựa theo người thường mà nói, có thêm thiếu niên không duyên cớ tìm tới, nhất định sẽ bị quấy rầy, tâm hoảng ý loạn. Nhưng Chu Thắng Nam sau khi xử lý xong chuyện của Kinh Nhung, trở về phòng còn có thể có cường đại tự chủ dựa theo bản thân từng bước hoàn thành nhiệm vụ……
Thật là lợi hại nha.
Nam Nhứ nghĩ nghĩ, hôm nay nghỉ ngơi, nàng dứt khoát cũng cho chính mình một ngày buông thả, không tới Xích Đan Phong nữa.
Chu Thắng Nam hỏi: “Về chuyện in ấn sách, hai người có phương pháp sao?”
“In ấn sách gì?”
Du Duyệt không tham dự cuộc nói chuyênn tối hôm qua, cho nên không biết các nàng đang nói cái gì.
Nam Nhứ giải thích cho nàng một phen, nói: “Ta biết Ôn sư huynh ở Ký Sự Đường, mỗi ngày Ký Sự Đường việc vặt cũng nhiều, người muốn gắp cũng nhiều, không chừng hắn sẽ có chút chiêu số.”
Ba người vừa định, lập tức liền đến Cẩm Vinh phường mua lễ vật, cầm theo lễ vật tới Đạp Vân Phong.
Toàn tông nghỉ tắm gội, Ký Sự Đường đương nhiên cũng nghỉ.
Đạp Vân Phong, Ôn Bách Nham đang nhẹ nhàng hưởng thụ quãng thời gian khó mà có được, bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa.
Tu sĩ bước vào Kim Đan kỳ, hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ mướn một ít gã sai vặt. Ôn Bách Nham tiết kiệm, không muốn tiêu tiền vào những cái này, rất nhiều thứ đều là tự tay làm lấy. Truyện Hệ Thống
Cho nên, lúc hắn mở cửa nhìn thấy Nam Nhứ đứng trước mặt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Hôm qua lúc làm việc cho Nam Nhứ có thuận miệng nói có việc có thể đến tìm hắn, không ngờ Nam Nhứ thật sự tới.
Trên mặt Ôn Bách Nham không có bất cứ biểu hiện gì không vui, rất ôn hòa mà mời ba vị cô nương vào trong nhà.
“Ta không có linh trà, chỉ có nước ở linh tuyền ta mua,” Ôn Bách Nham đổ cho ba vị cô nương mỗi người một chén nước, “Ủy khuất ba vị cô nương rồi.”
“Không ủy khuất không ủy khuất,” Nam Nhứ uống nước xong, đôi tay lấy lễ vật ra, “Ôn sư huynh, hôm nay chúng ta tới đây, là có một chuyện muốn nhờ.”
Nam Nhứ thuyết minh mục đích đến của mình, Ôn Bách Nham nhướng mày: “Các muội muốn in sách?”
Nam Nhứ sửa đúng hắn: “Chúng ta in ấn sau đó sẽ bán sách.”
Ở thế gian, in sách cũng không phải là quá khó sống, ở Tu chân giới, đương nhiên cũng là như thế.
In sách không khó, bán sách mới khó.
Ví dụ như, làm sao mới có thể để cho người ta biết có một quyển sách như vậy, hơn nữa những người này đều sẽ mua ở đâu?
Nếu Chu Thắng Nam tham dự chuyện này, Nam Nhứ không muốn để nàng uổng phí tâm huyết, không vui mừng một hồi.
Nam Nhứ nói: “Chúng ta muốn thỉnh Ôn sư huynh giật dây bắc cầu, tìm kiếm cho chúng ta một phường in ấn cùng với hiệu sách thích hợp.”
Ôn Bách Nham tự hỏi một lát, nói: “Ta có quen biết một vị sư tỷ…… Có thể giúp đỡ các muội.”
Ba người ở trong nhà Ôn Bách Nham, ngựa không dừng vó mà đi bái phỏng vị sư tỷ kia.
Đến nơi bái phỏng, vừa lúc chính là một gian bày biện sách, tên là Thu Thủy Thư Phô ——
Nguyên nhân lấy cái tên này chính là lão bản nương, cũng chính là bản thân vị sư tỷ, tên là Thu Thủy.
Thu Thủy sư tỷ cũng là Kim Đan kỳ.
Đồng dạng là Kim Đan, có người cảm thấy tiền đồ vô lượng, ở bí cảnh chém giết; có người cảm thấy thiên phú như thế, muốn chạy xa, không bằng tìm cho bản thân một hứng thú như dưỡng lão. Thu Thủy sư tỷ chính là người sau.
Tuy rằng được xưng là sư tỷ, nhưng vị này sư tỷ này năm nay đã 400 tuổi, dung nhan thanh xuân vẫn xinh đẹp như cũ.
Nghe các nàng nói muốn in ấn tư liệu tiểu khảo, Thu Thủy sư tỷ rất có hứng thú mà cầm lấy đồ tốt Chu Thắng Nam sửa sang lại lật xem vài lần.
“Có thể bán.”
Thu Thủy sư tỷ đánh nhịp nói: “Nhưng ta muốn một phần.”
“Không thành vấn đề.”
Nhờ người ta hỗ trợ, không thể cho người ta ăn thịt sao?
Nam Nhứ sảng khoái mà đồng ý, lại nói: “Bất quá ta hy vọng, sư tỷ có thể giúp chúng ta một chút.”
Thu thủy nhìn nàng: “Muội nói đi.”
Nam Nhứ nói: “Sư tỷ có thể tìm một ít…… Ừmm, danh nhân, để viết một ít từ ngữ đề cử cho quyển sách này hay không, bút phí chúng ta sẽ ra.”
Bán giáo phụ, không có danh sư thi đại học Trạng Nguyên để tuyên truyền giáo phụ, vậy thì bán như thế nào chứ?
Thu Thủy tức khắc hiểu ý của nàng, cười nhìn về phía nàng: “Tuổi không lớn, chủ ý không nhỏ. Được, việc này giao cho ta làm.”
Qua một ngày, Nam Nhứ cùng tiểu tỷ muội đem việc này nói xong, Thu Thủy dự chi cho các nàng một bút linh thạch, đem bản thảo để ở nơi của nàng.
Nam Nhứ thật ra cũng không nghi ngờ Thu Thủy sẽ làm ra việc ngầm chiếm ——
Tu chân giới hạ thủ vi tôn, trên đỉnh đầu nàng có cái sư phụ Lê Vân, còn có Ô Đại Sài.
Người thông minh sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.
Nàng cầm linh thạch, vui vui vẻ vẻ mà mời Chu Thắng Nam, Du Duyệt cùng Ôn Bách Nham ăn cơm, nghĩ đến cháu trai đáng thương của mình, lại dứt khoát vòng một đường, gọi thêm Trúc sư huynh.
Trúc sư huynh quả nhiên cũng hiểu ý nàng, mang theo thiếu niên nửa yêu đến dự tiệc.
Trúc sư huynh cười nói: “Ta thấy tiểu hài tử này đáng thương, dẫn hắn tới ăn cơm, còn thỉnh các vị không cần để ý.”
Du Duyệt cùng Ôn Bách Nham liên tục nói không ngại, Chu Thắng Nam thì không nói chuyện.
Trong tiệc, Nam Nhứ nâng chén về phía Trúc sư huynh: “Nếu không có Trúc sư huynh dẫn bước, ta cũng sẽ không quen biết Ôn sư huynh. Kiếm lời được những bút linh thạch này, may mắn có Trúc sư huynh chiếu cố.”
Nàng liên tiếp nâng vài ly rượu kính Trúc sư huynh, cảm giác rượu này uống tốt, thừa dịp cơ hội chúc mừng mà quang minh chính đại trộm uống.
Chờ đến lúc tan cuộc, trở lại Phi Hoa Trai, nàng cảm giác bản thân tựa hồ có chút say.
Nam Nhứ say rượu……
Nhìn đến tai thú của Kinh Nhung.
Tai thú!
Ai mà không muốn sờ chứ!
Ngày hôm qua quên sờ, cho nên hiện giờ Nam Nhứ ngo ngoe rục rịch mà đứng đằng sau thiếu niên, vươn móng vuốt.
Còn chưa được sờ, đã nghe thấy thanh âm thanh lãnh của nam nhân vang lên ——
“Nam Nhứ, ngươi đang làm gì?”
Nam Nhứ giật mình, lập tức đem tay rụt về phía sau, ngoan ngoãn xoay người sang chỗ khác, rũ đầu: “Chào...chào sư tôn.”
Làm gì á.
Tại sao mỗi lần bị hắn bắt gặp đều có loại cảm giác chột dạ như vậy chứ.
Rõ ràng là nàng cũng không có làm chuyện xấu mà!!!