Ô Đại Sài tiến vào Tàng Thư Lâu của Bách Thảo Cốc.
Tàng Thư Lâu có ba tầng, mặt ngoài so với Thái Huyền Tông mà nói thì nhỏ hơn một nửa. Nguyên nhân thứ nhất, là Tàng Thư Các của Thái Huyền Tông hoa hòe lòe loẹt, toàn bộ gồm có, từ luyện khí, luyện đan, pháp thuật đến luyện kiếm, không chỗ nào không có; mà Bách Thảo Cốc chỉ chuyên về đan đạo.
Nguyên nhân thứ hai, là bởi vì trên Tàng Thư Lâu của Bách Thảo Cốc còn sáng lập che giấu một tầng thứ tư.
Tầng thứ tư này, chỉ có đệ tử thân truyền mới trên Kim Đan kỳ mới có thể tiến vào, chỉ có thả ra rất nhiều đệ tử hạch tâm mới có thể tiến vào bên trong đọc sách.
Sau khi Hàn Ngọc tiến vào Tàng Thư Lâu, không chút nghĩ ngợi liền tiến vào tầng thứ tư.
Mà Ô Đại Sài là người ngoài tông, tuy rằng được Bách Thảo Cốc cho phép tiến vào Tàng Thư Lâu, nhưng chỉ có thể dừng lại ở tầng ba.
Ô Đại Sài nhìn bóng dáng Hàn Ngọc, có chút hâm mộ.
Nhưng hắn biết, các môn phái đều có bí mật không được truyền ra ngoài, Tàng Thư Các ở Thái Huyền Tông cũng che giấu như vậy, là người ngoài không thể đi vào.
Cảm xúc yêu thích và ngưỡng mộ chỉ trong giây lát, trong đầu Ô Đại Sài cũng không có ý tưởng gì luồn qua ngõ tắt.
Hắn từ trước đến nay đều thành thật ——
Bắt đầu từ Luyện Khí kỳ, đã quy quy củ củ, mặc cho người khác kinh hãi thế tục, hắn cũng chẳng dao động mảy may. Không phải hắn là không phải hắn, hắn cũng sẽ không đi trộm, đi đoạt lấy, đi ghen ghét.
Cho nên mỗi khi hắn cùng đạo hữu tu hành, hoặc ít hoặc nhiều đều bị những tên thiên tài kinh tài tuyệt diễm đó mà chịu đả kích, bởi vì trong bí cảnh bắt bóng bắt gió nghe đồn gì mà xả thân phạm hiểm, hắn vẫn như cũ thành thành thật thật mà làm việc của chính mình, ngược lại giữa mọi người, đi được xa nhất.
Ô Đại Sài thu hồi tầm mắt, nhìn lên kệ sách trước mặt.
Hắn cầm một quyển sách ở trong tra xét qua, nhìn thấy có khả năng hữu dụng, liền cầm lấy đọc từng tờ.
Như thế đọc ba bốn quyển sách, vẫn như cũ mà không có phát hiện ra manh mối gì.
Tuy nhiên hắn cũng không vội.
Tiên Hội Bồng Lai mở liên tục mười ngày, hắn có mười ngày thời gian ở tại Tàng Thư Lâu đọc sách.
Ô Đại Sài lấy ra kiên nhẫn của người luyện đan, một quyển lại một quyển.
Bỗng nhiên, ở trên một góc của kệ sách, hắn nhìn thấy một quyển《Tương Miêu Kinh》.
Quyển sách này thoạt nhìn đã lâu không có người xem qua, trang giấy ố vàng tro bụi dày đặc. Quyển sách này vừa mỏng vừa nhỏ bị một quyển sách to kẹp ở góc, nếu không nhìn kĩ, chỉ sợ không thể phát hiện.
Hắn đem quyển sách kia cầm lên.
Ô Đại Sài đơn giản thô sơ lật vài tờ, đã biết lý do vì sao quyển sách này không có người đọc.
Đay là sách ở thế gian.
Trong sách ghi lại đều không phải là linh thú yêu thú, mà là mèo ở thế gian. Như là mèo thân trắng đuôi đen, tên là “Tuyết Tiễn Đao”; mèo thân vàng bụng trắng, tên là “Kim Ngưng Bạc”.
Mọi việc ở thế gian, đối với tu sĩ mà nói cũng không có tác dụng gì.
Cũng bởi vì như vậy, quyển sách này mới ném ở một góc trong kệ sách như vậy.
Ô Đại Sài lật xem vài tờ, cũng không cảm thấy có lợi chỗ nào.
Nhưng nghĩ đến con mèo của Lê Vân, đúng là bộ dáng mèo phàm màu vàng trong quyển《Tương Miêu Kinh》, bất kể là bộ lông, thân hình vành tai đôi mắt, mèo kia của Lê Vân đều thuộc loại trong《Tương Miêu Kinh》.
Ô Đại Sài tính tình nhẫn nại mà xem hết.
Xem xong quyển sách cũng chẳng hề thu hoạch được gì.
Hắn vẫn chưa thất vọng, cũng không nhụt chí, lật đến một tờ cuối cùng, đang muốn khép sách, lại thấy một tờ giấy có chữ viết tay nhỏ của người nào đó ở trang cuối cùng rơi xuống.
Chữ nhỏ như rồng bay phượng múa, bay bổng lại mang theo vài phần qua loa:
“Rồng sinh chín con, mỗi con bất đồng. Mười ba rằm tháng Giêng, có thể thấy được trong đó. Một là Nhai Tí, thân rồng đầu sói; một là Toan Nghê, giống như kim sư……”
Ô Đại Sài như đạt được chí bảo mà xem hàng chữ nhỏ, nhìn đi nhìn lại đến mười lần.
Tu tiên nhiều năm, Ô Đại Sài nghe nói qua không ít về truyền thuyết Long Phượng, thời thế, đại lục Thiên Diễn cũng không có Long với Phượng.
Tương truyền ba ngàn năm trước, khi Thái Huyền Tông vừa mới kiến tông, có một vị tiền bối khế ước cùng một con Kim Long. Nhưng niên đại xa xăm, thời gian trải qua đủ loại biến hóa, việc năm đó đã không thể chứng minh sự thật.
Liên quan là truyền thuyết con rồng kia sinh chín con, lưu truyền cho đến nay cũng chỉ dư lại tên của chín con. Đến nỗi bộ dạng tướng mạo của chín con cũng toàn là dựa vào sự thêm mắm thêm muối của hậu nhân, không người nào có thể nói rõ ràng.
Vậy mà trên quyển sách này, lại có người ghi lại chính mắt hắn đã gặp qua Nhai Tí cùng Toan Nghê!
Hơn nữa tại mấy dòng chữ ngắn ngủn, người này nói Toan Nghê giống như kim sư, mắt màu mạ vàng, quanh thân mang lửa, lửa nóng như mặt trời ——
Đủ loại hình dung, đều vừa lúc đúng với trên người con mèo của Lê Vân!
Tâm tình Ô Đại Sài kích động lên.
Trên người Lê Vân mang theo hàn độc, mèo bình thường cùng linh thú tất nhiên là không có cách nào tiếp cận. Nếu con mèo kia là thần thú Toan Nghê, vậy lời này là đúng rồi!
Gia hỏa Lê Vân này, phúc khí thật tốt.
Tùy tay nhặt một con mèo, vậy mà lại nhặt được thần thú!
Không được không được, hắn phải nghĩ biện pháp đem con mèo kia chữa khỏi.
Như nào lại có thể làm cho thần thú bị thương chứ!
Ô Đại Sài tiến vào giữa một loại cảm xúc phấn khởi, đem mấy dòng chữ ngắn ngủn kia nhìn lại nhiều lần, gần như sau khi đọc làu làu mới lưu luyến mà buông quyển sách trong tay, lại đi sang chỗ khác giữa một biển cả sách.
Mà Hàn Ngọc, ở lầu 4 của Tàng Thư Lâu đi một vòng cũng không thu hoạch được gì, cũng không tính tiếp tục tìm, dứt khoát rời khỏi Tàng Thư Lâu.
Trước khi rời khỏi Tàng Thư Lâu, hắn thấy thân ảnh thấp bé của Ô Đại Sài.
Hắn lắc lắc đầu.
Ô Đại sài này là người thành thật, không biết lại tìm cái đạo lý gì ở trong sách.
Hắn không có cùng Ô Đại Sài chào hỏi, lập tức rời đi.
……
Ở biệt viện.
Sau khi Lê Vân đem mèo con từ trên nước vớt ra, cả người bộ dáng nó càng hiện lên vẻ đáng thương.
Rượu của nó gần như không có tỉnh.
Bốn móng vuốt của mèo nhỏ mềm như bông mà rũ bên cánh tay hắn, bộ lông ướt đẫm thành một nhúm một nhúm, nước từ đó nhỏ xuống.
Mèo nhỏ vẫn còn say ở trong rượu, quyến luyến hương vị của rượu ngon, vô ý thức mà vươn đầu lưỡi liếm môi, lại ngại không có mùi rượu, treo ở trên tay hắn ôm móng vuốt mà bắt đầu híp mắt liếm lên, cái đuôi cũng lắc lư theo khiến cho nước cũng theo đó mà vẩy đến lên người hắn.
Hắn gọi nó: “Sơ Thất.”
Mèo con làm giống như không nghe thấy, cũng không thèm nhìn hắn chút nào.
Cũng không biết có phải là thật sự do uống say không nghe thấy, hay là vẫn tức giận mà giả bộ không nghe thấy.
Hắn dứt khoát cầm khăn bao nó trong đó, thay nó lau khô bọt nước trên người, lại bấm tay dùng Thanh Phong Quyết nhẹ nhàng mà hong khô bộ lông của nó.
Mèo nhỏ được làm đến thoải mái, rầm rì một tiếng, nằm ở trong lồng ngực hắn, hô hấp ngày càng nhẹ, gần như muốn ngủ rồi.
Lê Vân vuốt lông, từ trong túi trữ vật lấy ra ổ mèo, đem mèo nhỏ đặt nằm trên ổ mèo.
Mèo nhỏ vừa nằm trên ổ mèo liền bừng tỉnh.
Con mắt nó nửa mở, mơ mơ màng màng liền muốn từ trong ổ mèo bò đến trên người hắn.
Nhưng là cỗ men say kia vẫn chưa vơi, vừa mới duỗi móng vuốt, toàn bộ mèo lại ngã trái ngã phải, dứt khoát không đi nữa, ở trên giường lăn, liền lăn như vậy trở về đến bên người hắn.
Lê Vân xách nó lên, đem nó thả lại.
Mèo nhỏ bướng bỉnh mà lại bò đến bên người hắn.
Lặp lại như thế vài lần, mèo nhỏ lăn lộn gần như bị hắn làm cho phiền, tức giận trừng hắn: “Ngao ô!”
Lê Vân nói: “Sơ Thất, ngươi ngủ ổ mèo.”
Tuy hắn không thấy rõ tướng mạo lúc Sơ Thất hóa thành hình người, nhưng chung quy vẫn là nữ nhân.
Tối nay Sơ Thất say rượu, không thanh tỉnh cho lắm.
Nếu giống như ngày xưa ngủ trong lồng ngực hắn, nửa đêm lại hóa thành hình người.......
Hắn quyết định không thể làm ra loại chuyện này.
Hắn lại nói: “Tối nay ngươi không thể ngủ cùng ta.”
Mèo con sửng sốt một chút.
Chợt, một giọt nước mắt rơi ở hốc mắt của nó: “Ô ô ——”
Làm sao lại không cho ngủ a?
Người này có phải không cần nàng nữa hay không!!!