Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ

Chương 67




- “Tiểu nữ kiếm?” Diệp Xu Xu có chút khó hiểu.

Thái Tử hơi hơi mỉm cười, nói:

- “Nàng đã quên, lần trước nàng đã dạy ta phương pháp chế tạo băng, tiền này chính là bán băng kiếm được.”

Nguyên lai là như thế này nha……

Diệp Xu Xu bừng tỉnh, biện pháp chế tạo nước đá nàng dọn ra xong cũng không có bao nhiêu ngày nha, thế nhưng Thái Tử đã kiếm được nhiều tiền như vậy.

Bất quá bạc này nàng cũng không dám thu, tiêu thạch là hắn tìm ra, nước đá cũng là hắn ra sức người sức của làm được, mà nàng chẳng qua là đưa ra cái biện pháp chế tạo nước đá mà thôi.

Lúc Thái Tử nghe xong nàng khiêm tốn từ chối thì, nhướng mày,

- “Nàng không thu?”

Hắn nhớ rõ không phải Diệp Xu Xu thực yêu tiền sao? Từ trước nàng còn cùng Đồng chưởng quầy làm buôn bán, Đồng chưởng quầy còn nói nàng mỗi lần bắt được tiền đều thực vui vẻ.

Hắn còn tưởng rằng hắn đưa bạc lại đây, nhất định nàng cũng sẽ thực vui vẻ.

Diệp Xu Xu không chịu thu không chỉ có là bởi vì Thái Tử xuất người xuất lực, còn bởi vì Thái Tử đã tặng nàng rất nhiều đồ vật, những vàng bạc châu báu cẩm la tơ lụa trong phòng nàng giá trị thêm lên chỉ sợ đều có thể dọa chết người. Nếu như nàng lại thu tiền này, nàng chính mình đều ngượng ngùng.

Diệp Xu Xu nghiêng đầu nhìn hắn, nói:

- “Điện hạ, hiện tại tiểu nữ ở trong cung không có gì để tiêu dùng, tiền này để ở chỗ tiểu nữ lại không thể lưu thông, không tạo ra được giá trị, không bằng quăng tiền này vào Thủy Vân Các của ngài, liền tính là một khoảng đầu tư đi.”

Thái Tử nghe xong lời này nở nụ cười,

- “Được, tiền này ta tạm thời giữ thay cho nàng, về sau nếu nàng muốn tùy thời có thể tới tìm ta.”

Diệp Xu Xu gật gật đầu,

- “Được!”

Thái Tử ngồi ở trong phòng nàng trong chốc lát, Diệp Xu Xu làm ra một chén kem chuối tươi cho hắn ăn, Thái Tử cảm thấy hương vị thực ngon nhịn không được ăn nhiều một chén.

Diệp Xu Xu cùng hắn nói chuyện phiếm, nàng đột nhiên nhớ tới một vấn đề,

- “Điện hạ, ngài thân là Thái Tử, vì sao còn phải làm buôn bán Thủy Vân Các vậy?”

Người cổ đại luôn trọng nông khinh thương, làm buôn bán ở trong mắt sĩ phu là việc đê tiện, dưới loại không khí này, nàng rất khó tưởng tượng Sở Vân Lan thân là Thái Tử một quốc gia sẽ đi làm buôn bán, lại còn có làm buôn bán lớn như vậy.

Nghe được nàng hỏi như vậy, Thái Tử buông muỗng gỗ nhìn nàng,

- “Không phải nàng nói với ta các ngành các nghề không có phân biệt đắt rẻ sang hèn sao?”

Diệp Xu Xu sửng sốt, trước kia nàng nói qua lời này với hắn? Nàng chớp chớp mắt, cẩn thận nghĩ nghĩ, chỉ sợ nàng thật đúng là nói qua lời này.

Thái Tử rũ xuống mi mắt, kỳ thật hắn kinh doanh Thủy Vân Các chủ yếu cũng là vì đã được nàng dẫn dắt.

Khi đó nàng nói:

- “Làm buôn bán có thể tiến hành trao đổi hàng hóa nam nam bắc bắc, có thể xúc tiến giao lưu giữa các nơi, còn có thể làm tiền lưu thông, một khi tiền lưu thông, kinh tế sẽ sống, kinh tế sống, cuộc sống dân chúng mới có thể trải qua càng tốt.”

Hắn tò mò hỏi:

- “Vì cái gì tiền lưu thông thì cuộc sống dân chúng có thể trải qua càng tốt vậy?”

Diệp Xu Xu thấy hắn lòng hiếu học mạnh như vậy, hứng thú bừng bừng mà giải thích với hắn,

- “Tỷ nói cách khác, chỗ tỷ có tiền, chỗ đệ có đường hồ lô, tỷ dùng tiền mua đường hồ lô của đệ, đệ có thể có được tiền, đệ lại dùng tiền của đệ đi mua trái cây của người bán trái cây, như vậy tiền ở trong tay ba người chúng ta lưu thông hai lần, ba chúng ta đều có thể lấy tiền tới mua sắm đồ vật chính mình muốn.”

- “Chính là nếu tỷ cất giữ tiền không mua đường hồ lô của đệ, như vậy đệ không kiếm được tiền, người bán trái cây cũng không có được tiền của đệ. Tiền không lưu thông, như vậy từng người giữa chúng ta sẽ không có được đồ vật chính mình muốn, tỷ không có đường hồ lô, đệ cũng không có trái cây, tự nhiên sinh hoạt của mỗi người chúng ta liền giảm xuống.”

Lúc ấy lời nói này hắn nghe vẻ mặt ngây thơ, thẳng đến sau này trưởng thành một ít, học hỏi nhiều hơn, hắn mới hiểu được đạo lý trong đó.

Nàng nói không có sai, chỉ có tiền lưu thông, mới có thể kích hoạt kinh tế, cải thiện sinh hoạt của dân chúng.

Thế nhưng phần lớn dân chúng Hạ Quốc không hiểu đạo lý này, mọi người đã quen cất giữ tiền, nếu như có tiền dư, luôn sẽ đào cái hố ở nhà mình để chôn bạc.

Tiền không thể lưu thông, thì không thể nào nói đến xúc tiến kinh tế. Đặc biệt là những người giàu có có tiền, bọn họ lựa chọn thà rằng đầu nhập bạc đặt mua đất đai, cũng không chịu đầu nhập vào trong thương nghiệp, bọn họ làm như vậy luôn sẽ làm cho xảy ra hiện tượng gồm thâu đất đai.

Người giàu mà càng nhiều, người nghèo mất đi đất đai cũng sẽ càng nhiều, mấy năm gần đây, mỗi khi gặp phải lụt lội hoặc khô hạn, Hạ Quốc thường xuyên sẽ bùng nổ nông dân phản loạn, tuy rằng phản loạn thực mau đã bị Khang Nguyên Đế phái tướng lãnh đi trấn áp, nhưng trong lòng Thái Tử rõ ràng, cái này căn bản chính là trị ngọn không trị gốc.

Chỉ cần nông dân mất đất càng ngày càng nhiều, nông dân phản loạn sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.

Từ xưa đến nay, ở trên khối đại địa Trung Nguyên này, hậu kỳ của mỗi vương triều, bởi vì thổ địa bị gồm thâu nghiêm trọng, cuối cùng sự tình làm cho vương triều bị huỷ diệt còn ít sao?

Hạ Quốc lập quốc đến nay đã hơn hai trăm năm, dựa theo quy luật lịch sử, đã tới hậu kỳ vương triều rồi, những năm gần đây, Thái Tử đã thấy rõ khốn cảnh trước mắt mà triều đình sẽ gặp phải, giữa các sĩ phu liên hôn lẫn nhau làm cho quan lại bao che cho nhau, bình dân hạ tầng khuyết thiếu con đường bay lên, hơn nữa thành viên hoàng thất quá nhiều, mỗi người đều phải ăn lương công.

Triều đình thu nhập từ thuế đã sớm bất kham gánh nặng, nếu trước mắt như cũ không thể tiến hành đao to búa lớn cải cách, lại qua 5 - 60 năm, Hạ Quốc bị huỷ diệt đã trở thành kết cục đã định.

Tuy rằng Thái Tử thấy rõ tình huống trước mắt, thế nhưng nếu muốn ra tay tiến hành cải cách lại bị lực cản thật mạnh.

Rốt cuộc nông dân mất đất, có lẽ Hạ Quốc còn có thể sống tạm vài thập niên, thế nhưng nếu là động đến thiên hạ sĩ phu, chỉ sợ cũng sẽ lập tức làm cho thiên hạ đại loạn.

Tiền triều lại không phải không có tiền lệ này.

Thái Tử nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn cho rằng hẳn là phát triển mạnh thương nghiệp, khiến tiền của người giàu có lưu thông đến trên thương nghiệp, như vậy bọn họ sẽ không đi chiếm cứ đất đai dùng để sinh tồn của dân chúng quá mức.

Tuy ý tưởng của hắn là tốt, chỉ tiếc đại đa số quan viên, thậm chí ngay cả Khang Nguyên Đế đều không duy trì hắn, tư tưởng bọn họ ngoan cố, trước sau cho rằng thương nhân thực lợi, thương nghiệp là tiện nghiệp.

Hiện giờ giữa Hạ Quốc cùng ngoại quốc thường xuyên giao thương lui tới, vẫn là hắn dốc hết sức duy trì mà được, nhưng dù vậy, cái đó cũng chỉ là như muối bỏ biển, đất đai Hạ Quốc vẫn cứ bị gồm thâu rất nghiêm trọng, mặc kệ ra bao nhiêu chính sách, cũng sẽ có người nghĩ mọi cách lọt lỗ hổng.

Vì thế Thái Tử liền mở Thủy Vân Các, chuyên môn kiếm tiền những người giàu có, lại đem tiền kiếm được đầu nhập đến thuỷ lợi và các công trình, do đó cải thiện dân sinh.

Mấy năm gần đây, hắn tu bổ mương máng thủy đạo đã có trên trăm việc, cho nên hình tượng của hắn ở trong lòng dân chúng thực tốt.

Đương nhiên những cái đó Diệp Xu Xu không biết, nếu Diệp Xu Xu biết nhất định sẽ vỗ tay tán thành, rốt cuộc nàng biết mẫu quốc nàng đã từng bởi vì trọng nông ức thương bế quan toả cảng làm cho huyết lệ.

Mấy ngày này, thời tiết vẫn luôn thực nóng bức, Thủy Vân Các bán băng cực kỳ chạy.

Vì làm càng nhiều người có thể ra tiền mua băng, Thái Tử đề nghị đem băng giới* lại hàng một hàng.

(Chú thích: băng giới, vì mình không biết tiếng trung nên không hiểu nghĩa là gì? Có bạn nào hiểu giúp mình với)

Đồng chưởng quầy tính một chút, cho rằng băng giới lại hàng cái năm lần dự tính có thể bán khách hàng đàn có thể mở rộng mười mấy lần, cho nên hắn không chút do dự hàng giới.

Băng giới cuối cùng phá lệ mà được định ra mười cân băng hai lượng bạc, đây chính là giá thấp ngã xé trời hoa, gia đình hơi giàu một chút trong kinh thành biết được tin tức này thì, kích động hỏng rồi, sôi nổi đào bạc chạy tới mua băng, năm rồi băng giới đều ở mười cân băng ba bốn mươi lượng thậm chí lên tới sáu bảy chục lượng, đại đa số bọn họ căn bản không dùng nổi, không nghĩ tới năm nay Thủy Vân Các đẩy ra băng thế nhưng lại rẻ như vậy!

Trừ bỏ bán băng, Đồng chưởng quầy còn đẩy ra đồ ăn vặt như là kem tươi kem cây linh tinh, mấy thứ này một khi đẩy ra liền nhanh chóng thịnh hành toàn bộ kinh thành.

Diệp Trường Canh cũng hưng phấn mà mua rất nhiều kem tươi kem cây mang về cho lão bà hài tử nếm thử.

Tiểu Thạch l!ếm kem cây vị đào đuổi theo Diệp Trường Canh hỏi cô cô khi nào trở về.

Diệp Trường Canh trả lời không được, chỉ có thể vuốt đầu nhỏ của nó thở dài.

Thủy Vân Các buôn bán thịnh vượng, tự nhiên khiến cho rất nhiều người trong kinh thành ghé mắt.

Trong đó liền không thiếu An Quốc Công, người nhà mẹ đẻ Thái Hậu cùng Huệ quý phi, năm trước An Quốc Công trữ số lượng lớn khối băng, vốn dĩ chuẩn bị năm nay bán giá cao kiếm một khoảng lớn, kết quả nửa đường lại ra tới một cái Thủy Vân Các, đã đoạt đi buôn bán của nhà bọn họ.

Đối với việc này, đương nhiên An Quốc Công rất tức giận, thế nhưng ông cũng biết Thủy Vân Các là tài sản riêng của Thái Tử, cho nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bất quá tuy rằng ông không dám đối phó Thủy Vân Các, nhưng không đại biểu ông không muốn biết rốt cuộc Thủy Vân Các là từ ngõ nào có được băng, làm sao bọn họ lại có nhiều băng như vậy, thậm chí so với hầm băng hoàng cung cất giữ còn muốn nhiều hơn.

Ông phái ra vài tên thám tử tới dò hỏi chuyện này, nhưng đáng tiếc bởi vì Đồng chưởng quầy làm công tác bảo mật thực tốt, ông chỉ nghe được băng của Thủy Vân Các là chế tạo ra, mà không phải cất giữ từ mùa đông.

Tuy rằng ông không hỏi thăm ra được rốt cuộc băng là làm sao làm ra được, thế nhưng chuyện có thể chế tạo ra băng cũng đủ khiến cho bản thân ông chấn kinh rồi.

Ông lập tức liền nhận thấy được chuyện chế tạo ra băng sẽ mang đến bao nhiêu tài phú, Hạ Quốc đối với nhu cầu băng thật lớn, chớ nói mấy vạn lượng, mặc dù là mấy chục vạn mấy trăm vạn bạc đều là có thể kiếm được.

Câu cửa miệng nói, tiền tài động lòng người, đối mặt dụ hoặc lớn như vậy, An Quốc Công luôn luôn tham tài sao có thể không động tâm? Chẳng qua nếu phương pháp chế tạo băng ở trong tay những người khác, mặc dù là ở trong tay huân quý, ông đều có thể có biện pháp đào ra, nhưng hôm nay cái này lại ở trong tay Thái Tử, tuy rằng An Quốc Công ông lưng dựa Thái Hậu cùng Huệ quý phi, nhưng đối Thái Tử lại là có chút túng.

An Quốc Công trằn trọc một đêm không ngủ, cuối cùng ông nghĩ ra một biện pháp, ông nói việc này với thượng thư Hộ Bộ, kêu hắn nghĩ cách thu cách chế tạo băng về đến Hộ Bộ, như vậy, bọn họ có thể đánh danh nghĩa vì nước vì dân, chính đại quang minh mà cướp đoạt cách chế tạo băng của Thái Tử.

Chờ cách chế tạo băng thu về đến Hộ Bộ, bọn họ có thể từ giữa vớt lấy chỗ tốt rồi.

Thượng thư Hộ Bộ là con rể An Quốc Công, lui tới thân mật với An Quốc Công, nghe được việc này, đầu tiên là do dự một chút, chủ yếu là hắn sợ đắc tội Thái Tử.

An Quốc Công cười nói:

- “Thái Tử thân là một trữ quân vốn dĩ nên làm gương tốt, vì bá tánh mưu phúc lợi, mà không phải vì bản thân chi tư làm bực buôn bán này, nếu như thu được phương pháp chế tạo băng về đến Hộ Bộ ngươi, vì quốc gia kiếm tiền cũng là thế quân phân ưu đấy! Khẳng định Hoàng Thượng sẽ không trách ngươi.”

- “Còn nữa, triều đình xưa nay có băng kính than kính vừa nói, Hộ Bộ quyền to chưởng quản tài chính, thu phương pháp chế tạo băng cũng là bên trong tình lý.”

Có An Quốc Công làm bảo đảm, vì thế ngày hôm sau, thượng thư Hộ Bộ liền lá gan to liên hợp vài vị đại thần cùng nhau hướng Khang Nguyên Đế thỉnh tấu chuyện này.

Khang Nguyên Đế cũng không biết nguyên lai gần nhất băng rẻ thế nhưng là thuộc hạ Thái Tử chế tạo ra, ông nghe sự kiện này thực giật mình.

Khóe môi Thái Tử lộ ra một nụ cười châm chọc, hắn đã biết sớm muộn gì sẽ có một ngày như vậy.

An Quốc Công Trần thị ở kinh thành căn cơ đã trăm năm, trong nhà đã có năm đời Hoàng Hậu, địa vị trong triều đình vững như Thái sơn, rất nhiều đại thần trong triều đều cấu kết với bọn họ.

Lúc trước Khang Nguyên Đế làm hoàng tử không được sủng ái đột nhiên được vào kinh thành, nếu không có Thái Hậu và các tộc nhân Trần thị liên can hiệp trợ, chỉ sợ cũng rất khó thuận lợi bước lên ngôi vị hoàng đế.

Trần thị giúp Khang Nguyên Đế, cũng khiến cho hiện giờ thế lực Trần gia đuôi to vẫy mạnh, phe cánh Thái Hậu tùy ý làm bậy. Hiện giờ càng là cả gan làm loạn đến ý đồ đoạt đồ từ chỗ hắn.

Thái Tử sửa sang lại vạt áo, nhàn nhạt mở miệng:

- “Lời Thượng thư nói có lý, chẳng qua cô đã đem tiền kiếm được từ việc chế băng đầu nhập vào việc tu sửa đê đập sông Hoài, đập lớn ước chừng phải tu kiến khoảng 5 năm, nếu Thượng Thư đại nhân muốn thu cách chế tạo băng về Hộ Bộ, vậy trước tiên phải chờ đập lớn hoàn thành rồi nói sau.”

Thượng thư Hộ Bộ nghe được lời này, trên mặt cứng đờ, hắn không nghĩ tới Thái Tử lại đem tiền kiếm được từ việc chế băng dùng để tu sửa đập lớn.

Cái đập lớn trên sông Hoài kia, Hộ Bộ vẫn luôn ra không được tiền để tu sửa, cái đập đã bị hồng thủy phá hủy đã nhiều năm. Hiện giờ Thái Tử nhắc tới việc này, là ở cố ý trào phúng Hộ Bộ bọn họ sao?

Khang Nguyên Đế nghe vậy kinh hỉ nói:

- “Vân Lan, con nói chính là sự thật?”

Thái Tử chắp tay,

- “Nhi thần biết rõ hết thảy của nhi thần đều do phụ hoàng ban tặng, bởi vậy cũng không dám làm việc riêng tư, tiền bạc kiếm được từ việc chế băng thật lớn, nhi thần cho rằng hẳn là lấy từ dân, thì dùng cho dân, tu sửa đập lớn chính là phương thức hồi báo tốt nhất. Vốn dĩ nhi thần tính toán qua một tháng chờ sau khi khởi công kiến tạo lại bẩm báo phụ hoàng ngài, chẳng qua nhìn dáng vẻ hiện giờ tựa hồ có người chờ không kịp……”

Hắn nói xong ý vị không rõ mà liếc nhìn thượng thư Hộ Bộ một cái, thượng thư Hộ Bộ bị hắn nhìn da đầu tê dại, vốn dĩ hắn có chút sợ Thái Tử, rụt rụt cổ lập tức không dám lên tiếng.

Khang Nguyên Đế nghe cũng đã hiểu ý ngoài lời của Thái Tử, ông ho khan,

- “Thái Tử đại công vô tư, không hổ là nhi tử ngoan của trẫm! Như thế, sự tình tu sửa đập lớn liền giao toàn quyền cho Thái Tử phụ trách.”

Nói xong im bặt không nhắc tới chuyện Thái Tử phải giao cách chế băng cho Hộ Bộ.

Sau khi Hạ triều, Thái Tử đi đến trước mặt thượng thư Hộ Bộ, nhẹ giọng mở miệng nói:

- “Thượng Thư đại nhân về sau không cần nghe gió chính là mưa, chú ý bị người sử dụng.”

Nói xong cũng không quay đầu lại bước ra đại điện.

Thượng thư Hộ Bộ nghe được lời này cả người đều cứng đờ.

*** *** *** *** ***

Diệp Xu Xu còn không biết chính mình nói ra biện pháp chế băng thế nhưng khiến cho các đại thần trong triều đình tranh đoạt, nàng còn ở trong tiểu viện mình vui vui vẻ vẻ  chơi đùa với các công chúa.

Bởi vì ăn được kem tươi cùng kem cây ngon, Thập công chúa rất thích nàng, cả ngày truy ở sau mông nàng, kêu “Tỷ tỷ” dài “Tỷ tỷ” ngắn.

Cửu công chúa cảm thấy Diệp Xu Xu bị cái tiểu nha đầu kia đoạt đi rồi, lão đại không vui, mỗi lần Thập công chúa tới gần nhất, Cửu công chúa liền chu miệng muốn đuổi nàng đi.

- “Tỷ tỷ là của tỷ, muội không được kêu nàng tỷ tỷ!”

- “Vì cái gì muội không thể kêu? Muội phải kêu, tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ……”

Thập công chúa chu miệng lên.

- “Ngươi! Ngươi lại kêu ta liền đánh ngươi!”

- “Tỷ đánh đi, tỷ đánh muội muội liền khóc! Muội khóc, mọi người đều sẽ cho rằng tỷ đang bắt nạt muội!”

Hai cái tiểu nha đầu đang ríu rít cãi nhau, Diệp Xu Xu thấy hai nha đầu này vì tranh giành tình cảm của mình cảm thấy rất buồn cười.