Môi Của Em Vừa Ngọt Vừa Mềm

Chương 2




Editor: Claudia

"Chị dâu, Hoắc Doãn Đình là người như thế nào?"

Sau khi trở về từ Paris, Lôi Mộ Hi canh cánh trong lòng việc mình bị Hoắc Doãn Đình cưỡng hôn đêm đó, vẫn có chút mất hồn mất vía.

Sau khi đắn đo suy nghĩ, cô vẫn quyết định gọi cho chị dâu thứ hai của mình là minh tinh.

Suy cho cùng chị dâu thứ hai cũng từng là nghệ sĩ hợp đồng của điện ảnh Hoắc thị, có rất nhiều "nguồn tin chính thống" về Hoắc Doãn Đình, biết rõ hơn người ngoài, nếu không... sao năm đó chị ấy lại chọn anh hai mà không chọn Hoắc Doãn Đình?

Chị dâu nhất định phải biết chuyện mà Hoắc Doãn Đình không muốn mọi người biết!

"Sao, em muốn biết anh ấy?" chị dâu ở đầu dây bên kia rất ngạc nhiên, "Vừa khéo, không phải cuối tuần là kỷ niệm ba năm kiêm hôn lễ của chị và anh hai em sao, anh ấy sẽ đến, chị giới thiệu cho hai người quen nhau. Anh ấy là một người rất tốt."

"Nếu anh ta tốt như vậy, tại sao chị lại chọn anh hai của em?"

Lôi Mộ Hi không đồng ý, từ trước đến nay cô đều nghĩ gì nói nấy.

Đương nhiên, cô cũng biết chị dâu thứ hai không kiêng kỵ gì cái đề tài này. Mặc dù ai cũng biết rằng chị dâu là sao nữ duy nhất có scandal với Hoắc Doãn Đình, nhưng đây tuyệt đối chỉ là chuyện bịa đặt.

Về việc Hoắc Doãn Đình có thực sự có ý với chị dâu thứ hai của Lôi Mộ Hi hay không thì chỉ có mình anh ta biết mà thôi...

Vả lại, Lôi Mộ Hi cũng không quan tâm.

"Hoắc tổng thực sự là một người rất tốt! Chị cảm nhận được, anh ấy xứng đáng với cô gái tốt đẹp nhất!" chị dâu thật lòng nói.

Ý của chị dâu muốn nói là, chị ấy không đủ tốt đẹp, cho nên mới không chọn Hoắc Doãn Đình?!

Câu trả lời này khiến Lôi Mộ Hi cũng bị thuyết phục, suýt chút nữa phun một ngụm máu già* lên điện thoại, "Được rồi... thật tốt..."

*máu già hay lão huyết ( 老 血): có nghĩa là rất cường điệu, muốn nôn ra máu hoặc cảm thấy kinh ngạc không hiểu nổi.

Một ông chú háo sắc cưỡng hôn một thiếu nữ trưởng thành thì tốt bao nhiêu???

"Hi Hi?"

"Chị dâu, em không sao! Chị không cần giới thiệu em với anh ta, em đối với anh ta không có chút hứng thú nào cả."

Không hẳn là không có hứng thú, mà chỉ muốn lấy "tài liệu đen"* của anh ta, rồi xé bỏ cái lớp mặt nạ đạo đức giả đó thôi!

*tài liệu đen ( 黑 料): một số tin tức tiêu cực và được tiết lộ từ những người nổi tiếng ( tui không biết ở Việt Nam gọi là gì nhưng dịch ra thì nó vậy đó).

Chỉ là, cô cũng đã thử tìm rồi, không thu hoạch được gì cả.

Lúc trước, cô đã tìm kiếm "tài liệu đen" của anh ta trên mạng, nhưng ngoại trừ tin tức giả năm đó của Hoắc Doãn Đình và chị dâu -- sau đó tin này đã bị bác bỏ, thì không có gì cả.

Cô cũng không thể vì trả thù Hoắc Doãn Đình mà dựng chuyện nhỉ!?

Lôi Mộ Hi cúp điện thoại thở dài, cuộc gọi này thật sự không đúng lắm.

Tất nhiên chị dâu sẽ nói về Hoắc Doãn Đình một cách khoa trương rồi. Năm đó, Hoắc Doãn Đình một tay lăng xê chị dâu ra mắt và nổi tiếng. Hoắc Doãn Đình vừa là ân nhân, vừa là bạn của chị dâu.

Được rồi, liệu chị dâu có thực sự giới thiệu Hoắc Doãn Đình với cô trong hôn lễ không?

Thật là xấu hổ...

Một tuần sau sẽ là hôn lễ và lễ kỉ niệm ba năm kinh điển của chị dâu và anh hai, tuần này, Lôi Mộ Hi đã lo lắng về khả năng gặp Hoắc Doãn Đình ở tiệc cưới.

Nhưng ngày quan trọng như vậy của anh hai và chị dâu, cô không đi không được.

Lo lắng, lo lắng, đã đến ngày cử hành hôn lễ.

Để tránh mặt Hoắc Doãn Đình, Lôi Mộ Hi không nghĩ ra cách gì, đành phải đợi hôn lễ bắt đầu rồi mới tới.

Kết quả là cô đã vấp ngã vì quá căng thẳng, còn chưa kịp nhìn rõ bản thận đụng vào ai đã nói lời xin lỗi: "Thật xin lỗi, phiền anh nhường đường một chút!"

Hoắc Doãn Đình khẽ quay đầu lại, sợi tóc của Lôi Mộ Hi vung lên, lướt nhẹ qua chóp mũi và môi anh, như một cơn gió thoảng qua, phảng phất hương vani, dường như rất quen thuộc...

Ánh mắt Hoắc Doãn Đình rơi trên mặt của Lôi Mộ Hi, hiện lên một tia nghi ngờ, "Tiểu thư, chúng ta đã gặp qua ở đâu rồi sao?"

Lôi Mộ Hi vừa bắt gặp ánh nhìn của Hoắc Doãn Đình, lập tức quay mặt đi, vội vàng nói: "Không có, không có! Anh, anh nhận nhầm người rồi!"

Đúng lúc này, chị dâu đang đứng ở trên bục tuyên thệ giơ bó hoa trong tay lên, hai tay dùng sức vung lên, bó hoa liền bay về phía Hoắc Doãn Đình và Lôi Mộ Hi.

Mọi người hò reo phấn khích đón lấy bó hoa mà cô dâu ném tới, Lôi Mộ Hi chỉ lo tránh né ánh mắt của Hoắc Doãn Đình, đột nhiên trốn phía sau đám người.

Bó hoa rơi vào trong tay Hoắc Doãn Đình, mọi người lại reo hò chúc phúc.

Hoắc Doãn Đình cầm bó hoa cô dâu trong tay, tìm kiếm cô gái tưởng chừng như đã quen nhau rồi biến mất trong đám đông, trong lòng như có điều suy nghĩ...

Vì né tránh Hoắc Doãn Đình, Lôi Mộ Hi đành phải nói dối người nhà, nói rằng bụng mình khó chịu, sau đó cứ trốn trong phòng khách không dám ra ngoài, chỉ sợ gặp lại Hoắc Doãn Đình, anh sẽ đoán ra cái gì.

May mắn thay, cô cũng không phải nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay, cứ chạy đi như vậy, cũng không có ai đặc biệt để ý.

Lại nói, cô cũng không phải lần đầu tiên chạy trốn khỏi một bữa tiệc, trước đó không lâu cô đã chạy trốn khỏi lễ trưởng thành ở khách sạn Clion rồi...

Không nghĩ tới lễ trưởng thành đó thì không sao, nhưng nghĩ tới đêm hôm đó, cô lại nhớ đến chuyện bị Hoắc Doãn Đình cưỡng hôn.

Thật là "nhớ mãi không quên" mà!

Không đúng, rõ ràng cô mới là người bị hại, sao lại phải trốn tránh anh ta!

Hừm... Không phải cô sợ hãi, để "đối đãi" với kiểu người như Hoắc Doãn Đình thì không thể hành động trực diện được, mà phải dùng trí thông minh!

Thật sự là thần TM* não trở về!

(*)他妈的 (tā mā de) ( câu chửi bậy): mẹ nó

Sau khi tham dự hôn lễ của anh hai thì Lôi Mộ Hi trở về trường học, chưa đầy nửa tháng, trường đã đóng cửa nghỉ xuân rồi, khi rảnh rỗi cô sẽ lại lên mạng tìm kiếm một số tin tức liên quan đến Hoắc Doãn Đình. Gần đây, dường như điều này đã trở thành một thói quen của cô.

Đúng vậy, cô phải tìm được bước đột phá, tìm được khuyết điểm của người đàn ông này!

Cuối cùng, một thông báo tuyển dụng của Tinh Uy Media đã lọt vào "mắt thần" của Lôi Mộ Hi - Tinh Uy Media đang tuyển trợ lý Chủ tịch.

Cơ hội chứng minh cô là một cao thủ "cặn bã" cuối cùng cũng đã đến!

Lôi Mộ Hi đã chuẩn bị đầy đủ để nộp đơn xin ứng tuyển vị trí trợ lý Chủ tịch, ba ngày sau, cô mua cho mình một tấm vé máy bay và bay đến thành phố B, thành phố nơi đặt trụ sở chính của Tinh Uy Media.

Sáng sớm ngày thứ hai ở thành phố B, Lôi Mộ Hi với ý chí chiến đấu sục sôi dậy thật sớm, trang điểm thật "đặc biệt” cho bản thân, cách ăn mặc rất khác với thường ngày, cầm lấy đơn xin việc đã chuẩn bị trước đó, đi tới tòa nhà văn phòng của của Tinh Uy Media và bắt đầu hành trình cuộc sống mới của mình.

Từ giờ trở đi, cô không được gọi là Lôi Mộ Hi nữa, mà là Lục Cẩn.

Lục Cẩn ngồi trên băng ghế lạnh lẽo của phòng nhân sự Tinh Uy Media chờ nộp đơn xin việc, bên cạnh cô có một đám người giống như cô đến xin làm trợ lý Chủ tịch.

Người nào người nấy đều ăn mặc chỉnh tề, người thì lòng đầy kỳ vọng, người thì tràn đầy tự tin, có người lại thận trọng, nhưng bất kể là nam hay nữ, sau khi bước vào văn phòng Chủ tịch đều có vẻ mặt thất vọng đi ra.

Nghe nói, Hoắc Doãn Đình luôn yêu cầu sự hoàn hảo trong công việc, yêu cầu đối với trợ lý cũng khá cao, xem ra không phải nói quá.

Mặc dù quyết định ứng tuyển vị trí trợ lý Chủ tịch của Lục Cẩn rất vội vàng, nhưng cô chuẩn bị khá đầy đủ, đặc biệt là với lý lịch sinh viên tốt nghiệp trường danh tiếng trong nước, đối tác chuyên nghiệp, điểm GPA cao, nhiều chứng chỉ và giải thưởng...

Tóm lại, trong số những sinh viên mới ra trường đang tìm việc, lý lịch của cô khá đẹp.

Tuy nhiên, khi Lục Cẩn nhìn thấy tất cả những đối thủ cạnh tranh có thực lực đều bị trực tiếp "bắn chết" ngay tại chỗ, trong lòng cô có chút trống rỗng...

Hơn ba tiếng sau, những người phía trước rốt cuộc cũng "lăn" hết, Lục Cẩn cuối cùng cũng được tiến vào, nhưng người của bên nhân sự lại nói với cô: "Cô có thể đi."

Đây là lần đầu tiên trong đời Lục Cẩn nộp đơn xin việc, thật vất vả mới có cơ hội tiếp cận Hoắc Doãn Đình, còn chưa bắt đầu đã kết thúc?

Nếu cô cứ thế bỏ đi, chẳng phải phí công cô nghĩ kế, đánh giá thấp dũng khí của cô hay sao?

Lục Cẩn làm như không nghe thấy lời thông báo của bên nhân sự, dũng cảm đứng dậy, bình tĩnh chỉnh đốn trang phục, trực tiếp đi về phía văn phòng Chủ tịch với tài liệu mà mình đã chuẩn bị tốt.

Đúng lúc này, Hoắc Doãn Đình đẩy cửa đi ra ngoài.

Anh mặc âu phục được may thủ công tỉ mỉ từ Ý, khuôn mặt anh tuấn hơi tiều tụy, vừa đi vừa xoa bóp huyệt thái dương, nhìn qua có chút mệt mỏi.

Lúc nhìn thấy Hoắc Doãn Đình, bước chân của Lục Cẩn khẽ khựng lại, hình ảnh đêm hôm đó ở Paris lại hiên lên trong đầu.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại, sau đó lấy hết dũng khí, bước đến trước mặt Hoắc Doãn Đình, đẩy cặp kính gọng đen trên sống mũi một cái, nhỏ giọng hỏi một câu: "Xin hỏi... Đến tôi sao?"

Hoắc Doãn Đình mắt nhìn thẳng Lục Cẩn chỉ gặp thoáng qua, ngay cả một câu cũng không nói.

Lý Đạt, Giám đốc bộ phận nhân sự cũng đi tới, oán giận nói: "Này cô, có chuyện gì vậy? Không phải tôi cô đi về rồi sao!"

Lục Cẩn không chịu thua, không hề mất bình tĩnh mà cây ngay không sợ chết đứng nói: "Điều hành công ty bây giờ đều tùy ý như vậy sao? Hẹn tôi hôm nay đến phỏng vấn, đến khi tới thì lại bảo về, cho tôi xin một cái lý do để đi về đi!"

"Ai, đứa nhỏ này sao lại như vậy?" Lý Đạt tỏ vẻ không hài lòng.

Giọng nói của Lục Cẩn rơi vào trong tai Hoắc Doãn Đình, bước chân anh dừng lại, liếc mắt nhìn về phía cô.

Lục Cẩn có vẻ bất mãn, cầm tài liệu xin việc trên tay, mặc bộ quần áo đi làm bình thường, dưới chân đi một đôi giày da bệt màu đen, buộc tóc đuôi ngựa, tóc mái trên trán che đi đôi mắt, đeo cặp kính gọng đen có chút quê mùa trên sống mũi, nhưng da lại rất trắng, trên mặt có không ít tàn nhang nhỏ.

Nếu không phải trên lý lịch tóm tắt có ghi cô là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học, thì với cách ăn mặc không mấy nổi bật này và gương mặt trẻ con đầy tàn nhang của cô sẽ khiến người ta lầm tưởng rằng cô là một học sinh cấp ba lén mặc đồ của mẹ đi làm.

Ánh mắt của Hoắc Doãn Đình thản nhiên quét qua khuôn mặt đầy tàn nhang của Lục Cẩn, sau đó anh tiến tiến một bước về phía cô đang đứng, nhìn kĩ hơn khuôn mặt của cô.

Lục Cẩn theo phản xạ lùi về sau một bước, tìm khoảng cách an toàn cho riêng mình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hoắc Doãn Đình qua thấu kính dày cộp, sẵn sàng bị nhìn thấu và chạy trốn bất cứ lúc nào.

Trong mắt Hoắc Doãn Đình dường như có một cơn gió thoảng qua, nhưng trong phút chốc anh đã bình tĩnh trở lại, không chút gợn sóng.

"Chọn cô ấy!"

Anh nói ra ba chữ, rồi bỏ đi.

Lục Cẩn chớp chớp mắt, rất ngạc nhiên và có chút vui mừng, "Vậy, vậy... là trúng tuyển?!"

Những người từng làm việc với Hoắc Doãn Đình đều biết, anh chưa bao giờ tuyển dụng trợ lý nữ, hơn nữa còn có yêu cầu rất cao đối với trợ lý nam.

Rất lâu trước khi đến xin làm trợ lý cho Hoắc Doãn Đình, Lục Cản đã nghĩ đến điều này, trong trường hợp Hoắc Doãn Đình không nhận cô, cô sẽ không có bất cứ cơ hội nào để tiếp cận và bới móc tư liệu về anh ta cả.

Bây giờ xem ra, có lẽ việc "chỉ tuyển trợ lý nam" của Hoắc Doãn Đình chỉ là vỏ bọc của anh ta...

Còn nữa, anh ta có thể làm như vậy với cô ở Paris nửa năm trước, thì đứng đắn thế nào chứ?!

Về phương diện này, Lục Cẩn chỉ có thể cho anh ta bốn chữ: Giả vờ giả vịt

Giám đốc nhân sự Lý Dạ nghi ngờ liếc nhìn bóng lưng đang rời đi của Hoắc Doãn Đình, hai mắt mở to. Ông ta lại nhìn Lục Cẩn từ trên xuống dưới, không thể tin được.

Lý Đạt làm việc dưới quyền Hoắc Doãn Đình nhiều năm, chưa từng thấy Hoắc tổng tuyển nhân viên nào tùy tiện như vậy, huống chi còn tuyển một trợ lý nữ.

Từ Điện ảnh Hoắc thị đến Tinh Uy Media, trợ lý của Hoắc Doãn Đình luôn là những chàng trai có kinh nghiệm làm việc và trình độ học vấn cao, ngoại hình cũng phải nghiêm chỉnh, năng lực mạnh mẽ, một trong số những người đã từng làm trợ lý cho Tinh Uy Media một năm đã được thăng chức trở thành Phó tổng của bộ phận sản xuất.

Lục Cẩn này, ngoại hình thì không cần nói, tuy rằng không được coi là âm điểm, nhưng khuôn mặt đầy tàn nhang và một thân quê mùa này của cô, cảm giác như muốn kéo toàn bộ mắt nhìn của Tinh Uy Media xuống vậy.

Lý Đạt lại nhìn lướt qua tài liệu ứng tuyển của Lục Cẩn, lý lịch của cô cũng khá đẹp, nó thực sự là thuộc hàng đầu trong số các sinh viên mới tốt nghiệp, nhưng cũng không đặc biệt lắm.

Phải chăng, Hoắc tổng hỏa nhãn kim tinh*, có ánh mắt độc đáo, nhìn thấy tiềm năng bên trong "ít người biết đến” của cô?!

(*)Miêu tả đôi mắt tinh tường

Nếu Hoắc Doãn Đình đã chọn Lục Cẩn, Lý Đạt cũng bớt phần nào lo lắng, không thì... không biết còn phải tìm trợ lý Chủ tịch đến ngày tháng năm nào nữa.

Nhưng mà tiếp theo còn có ba tháng thử việc nữa, Lý Đạt còn phải thầm cầu nguyện cho Lục Cẩn có thể vững vàng vượt qua, nếu không... ông lại phải đau đầu rồi.

Lục Cẩn nhìn bóng lưng Hoắc Doãn Đình rời đi, niềm vui trong mắt cô tan biến, thay vào đó là một chút bất mãn và khinh thường...

Tuy nhiên, khi cô đối mặt với Lý Đạt, trên mặt cô chỉ có một nụ cười thật tươi, ánh mắt thay đổi, tràn đầy mong đợi, "Giám đốc Lý, hôm nay tôi có thể đi làm được không?"

Lý Đạt nhìn khuôn mặt tàn nhang của Lục Cẩn, còn đang nghi ngờ không biết cô có thể làm tốt công việc trợ lý Chủ tịch hay không, rồi bất đắc dĩ nói: "Đi theo tôi!"

"Cảm ơn Giám đốc Lý!"

Lục Cẩn đi theo Lý Đạt đến bộ phận nhân sự chuẩn bị hồ sơ, cẩn thận nghe Lý Đạt dặn dò về những quy tắc cơ bản của công ty, hiểu được đại khái về sắp xếp công việc thường ngày, liền đi giúp Hoắc Doãn Đình dọn dẹp phòng làm việc theo sự hướng dẫn của Lý Đạt.

Bước vào phòng làm việc của chủ tịch ở tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng, việc đầu tiên Lục Cẩm làm là liếc mắt nhìn xung quanh.

Nơi đây rộng rãi sáng sủa, trước mặt là cửa sổ sát đất, tầm nhìn tốt, đứng ở trước cửa sổ có thể phóng tầm mắt ra nhìn toàn cảnh khu trung tâm của đường vành đai 3 phía Đông.

Tất cả đồ đạc và vật dụng trưng bày bên trong đều được trang trí gọn gàng, không nhiễm một hạt bụi, giống như ấn tượng của người khác về Hoắc Doãn Đình vậy, cẩn thận tỉ mỉ và gọn gàng ngăn nắp.

Trên tủ sách lớn, ngoại trừ vài quyển sách chuyên ngành và tài liệu ra, còn có các giải thưởng lớn nhỏ, tất cả đều làm nổi bật thành tích của công ty, chói lọi nhất chính là tượng vàng Oscar huyền thoại, một cột mốc quan trọng trong sự nghiệp Hoắc Doãn Đình.

"Có gì đặc biệt hơn người."

Khóe miệng Lục Cẩn gợi lên một tia châm chọc, cô nhàn nhạt thu lại tầm mắt, ánh mắt lại nhìn về phía chiếc bàn sạch sẽ sáng bóng, bắt đầu sắp xếp tài liệu mà Hoắc Doãn Đình để lại trên bàn.

Văn kiện ở trên cùng là chính sách mới về việc nghỉ thai sản có lương cho nhân viên nữ của công ty, Hoắc Doãn Đình đã phê duyệt nó.

Nhìn thấy chữ ký của Hoắc Doãn Đình trên văn kiện, Lục Cẩn lại nhịn không được nhìn thêm một chút.

Nét chữ thanh tú mà tinh tế, y như vẻ mặt của Hoắc Doãn Đình vậy, đoan chính và phóng khoáng.

Người ta thường nói nét chữ nết người, nhưng Hoắc Doãn Đình... anh chẳng qua chỉ là giỏi giả vờ đứng đắn để lừa người khác thôi.

Ví dụ như, anh phê duyệt chính sách phúc lợi mới cho nhân viên nữ, bên ngoài ở trước mặt họ làm chút ít ơn huệ. Nhưng bên trong, không chừng anh vẫn âm thầm bắt nạt người khác.

Hừ! Giả làm người tốt, nam thần cấm dục gì chứ, đều bị vẻ ngoài của anh ta lừa gạt!

"Một ngày nào đó, tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của anh!" Lục Cẩn sắp xếp lại văn kiện trên bàn, miệng còn lầm bầm mắng mỏ.

"Chậm chạp vậy, còn chưa sắp xếp sao?"

Lý Đạt đột nhiên đẩy cửa đi vào, Lục Cẩn giật mình, may mà vừa rồi cô không làm gì khả nghi, nếu không... có lẽ Lý Đạt sẽ hiểu lầm cái gì.

Lục Cẩn lấy lại bình tĩnh, giả bộ rụt rè một chút, nói: "Ngày đầu tiên đi làm, tôi vẫn đang làm quen tình hình, việc gì làm không được tốt, còn muốn nhờ Giám đốc Lý chỉ dạy nhiều hơn."

Lý Đạt lắc đầu, nói: "Hiệu suất này của cô khó có thể làm được trợ lý bên cạnh Chủ tịch!" lại đưa cho Lục Cẩn một danh sách, "Nhanh chóng phân loại những thứ này, sau đó đi mua và đưa đến nhà của Hoắc tổng đi!"

Lục Cẩn hơi kinh hãi, "Đến nhà Hoắc tổng?!"

"Đúng vậy! Không được mua nhầm đồ, cẩn thận một chút!" trước khi đi ra ngoài, Lý Đạt đột nhiên nhớ tới gì đó, liền nói thêm, "Làm việc nhanh nhẹn một chút, tốt nhất là đưa đến trước khi Hoắc tổng về đến nhà."

Nghe Lý Đạt nói như vậy, Lục Cẩn cảm thấy nhẹ nhõm hơn, xem ra Hoắc Doãn Đình không có ở nhà.

Nhân cơ hội này đến nhìn nhà anh một chút cũng được, biết đâu cô có thể đào ra được thông tin gì đó, đây không phải là mục đích cô ứng tuyển lần này sao?!

"Được, tôi đi ngay." Lục Cẩn cất danh sách đi, ung dung đáp lại.

===

Clau: Huhu, trễ hẹn với các bác rồi, tại chương này dài quá gần 4000 từ lận nên tui edit hơi lâu tí ??