Mỗi Bước Đi Đều Là Em

Chương 32




" Ôi trời...đầu của mình.." Ngụy Kiệt ôm đầu thức giấc, du vị của rượu hôm quá vẫn ảnh hưởng đến cậu.

Ngụy Kiệt dụi mắt, phát hiện ra mình đang ở trong phòng của Tần Húc thay vì phòng mình, trong đầu đã bắt đầu mường tượng lại được cảnh hôm qua.Cậu đã đi vào căn phòng này, có chiếm giường không để Tần Húc ngủ nữa.Ngụy Kiệt nhìn xung quanh, không thấy Tần Húc trong phòng, chắc hẳn anh đã đi học trước.

Ở trên chiếc bàn học đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng, bên trên còn có lời nhắn của Tần Húc :

" Hôm nay có vẻ sức khỏe của cậu không tốt, vậy nên cứ nghỉ ngơi đi, thức dậy thì nhớ ăn hết bữa sáng, bên trong ngăn kéo có vài loại thuốc cơ bản, nếu thấy mệt cậu có thể dùng chúng."

Ngụy Kiệt khẽ mỉm cười, cậu ngồi xuống bàn thưởng thức bữa sáng.Thời gian hai người quen nhau không lâu, nhưng Ngụy Kiệt sau những hành động quan tâm mà Tần Húc dành cho mình thì cậu cũng không thể không có chút rung động nào.

Với một đứa trẻ từ nhỏ không có tình yêu như cậu, chỉ cần có ai quan tâm cậu như Tần Húc, cậu sẽ cực trân trọng người đó.

" Đúng, mình chỉ cảm khích Tần Húc thôi, tốt nhất chỉ mong không phải thứ tình cảm kia."

Ngụy Kiệt thật ra không hy bản thân sẽ thích con trai chút nào.Không phải cậu ghét đồng tính, nhưng cuộc sống của cậu sẽ trở nên khó khăn hơn gấp bội nếu có tình cảm với Tần Húc vượt quá tình bạn.Ba cậu hẳn là sẽ từ mặt cậu để bảo vệ danh dự, Ngụy Đông và bạn bè cũng sẽ quay lưng với Ngụy Kiệt,...và rồi còn nhiều thứ khác sẽ xảy đến.

Đây là lần đầu tiên, Ngụy Kiệt cảm thấy lung lay vì xu hướng tính dục của mình, có điều cậu cũng chỉ mong không phải sự thật mà thôi.

" Lời của anh Dương Minh nói dù dễ, nhưng mình đâu có làm được chứ." Ngụy Kiệt lẩm nhẩm, cậu thở dài.

•••

" Anh Dương, em muốn hỏi anh một câu." Ngụy Kiệt cùng Dương Minh đi dạo chơi ở trung tâm mua sắm, cậu hỏi anh.

Dương Minh bên cạnh huấn luyện viên tennis thì cũng coi như một người khá thân với cậu, giống như là một người anh vậy, cả hai nói chuyện khá thoải mái.Nhận được cái gật đầu của anh, Ngụy Kiệt mới nhỏ giọng :

" Anh Dương, trước kia anh come out xong, mọi người có phản ứng thế nào ạ ?"



" Sao em lại hỏi anh chuyện này ?"

Dương Minh thật ra là người song tính, có thể có cảm xúc với cả nam và nữ, anh không nói cho nhiều người biết, có điều với Ngụy Kiệt, anh cũng coi cậu như em trai trong nhà nên không giấu diếm.Anh không xấu hổ hay ngại ngùng về việc này, thấy Ngụy Kiệt có vẻ lúng túng, anh lại hỏi :

" Việc come out của anh diễn ra bất đắc dĩ ấy mà.Lúc đầu gặp nhiều khó khăn lăm."

" Trước khi làm huấn luyện viên, anh từng là vận động viên mà.Anh bị một tên khốn chơi xấu, hắn công khai việc của anh, khiến anh mất đi cơ hội tham gia ở một vài giải đấu tennis lớn."

" Tiểu Kiệt à, việc anh là người song tính, anh thấy rất ổn.Anh mất đi một số mối quan hệ, cũng chịu áp lực rất nhiều,...nhưng giờ anh cũng quen rồi, cảm thấy chỉ cần không để ý là được."

Ngụy Kiệt lại ngước đôi mắt của mình hỏi anh :

" Em sợ bản thân mình không chịu nổi sự quan tâm của Tần Húc mà cong mất ạ, em nên làm sao ?"

Dương Minh dịu dàng, anh xoa đầu cậu, sau đó cũng chỉ mỉm cười vì sự ngây thơ này, lát sau mới nói :

" Em cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên đi.Nếu như là thật sự thích cậu ấy, cũng không phải chuyện gì đáng sợ đâu."

" Với cả, lần trước gặp ở sân tennis, anh thấy cậu ấy là một cậu trai tốt, em cứ thử xem sao."

" Mà anh xem, tặng cái áo len này cho Tần Húc được không nhỉ ?" Ngụy Kiệt đưa lên một chiếc áo, cậu nói.

" Đẹp lắm." Dương Minh nhận xét." À, Tiểu Kiệt, hẳn là em cũng biết, tình cảm của mình rồi đúng không ?"

Chiếc áo Ngụy Kiệt muốn tặng cho Tần Húc, thật ra là một mẫu áo đôi, và Ngụy Kiệt đã có chiếc còn lại.

" Dạ, nhờ cuộc nói chuyện với anh, em nghĩ bản thân mình đã xác định được mình muốn gì rồi ạ." Cậu mỉm cười nhìn chiếc áo trên tay.