Mỗi Bước Đi Đều Là Em

Chương 23




" Ngụy Kiệt, chúng tôi xin lỗi.Trước đây chúng tôi cảm thấy cậu không phải người có ý tốt." Cả hai người đều cúi đầu xin lỗi Ngụy Kiệt, thái độ thành khẩn.

" Không sao đâu." Ngụy Kiệt không hề để tâm." Chỉ là các cậu sợ tôi làm hại Tần Húc, không đáng nhắc."

" Này, đưa A Vương vô phòng y tế đi." Ngụy Kiệt nhắc nhở vài người gần đó.

A Vương được đưa vào phòng y tế, có thể thấy được chấn thương gã phải chịu không hề nhẹ.Tần Húc gây ra việc lớn, nhanh chóng được áp giải đến căn phòng giám hiệu, những người cán bộ trong trường đều thay nhau chỉ trích hành động của Tần Húc.Hiệu trưởng nọ chỉ thẳng tay vào mặt anh, giận giữ mà quát tháo :

" Tại sao trường học này lại dạy dỗ loại học sinh thích bạo lực như cậu chứ ? Không thể nhân nhượng, nhất định phải đuổi học."

" Tùy thầy ạ, em cũng không còn hy vọng gì rồi." Tần Húc thật sự buông xuôi, anh đáp bừa.

" Cậu...cậu..."

" Em không hối hận, cũng sẽ không xin lỗi." Tần Húc lại bổ sung thêm.

Rất nhanh đã có kết quả xét nghiệm chấn thương trên người A Vương.Quả đúng như Tần Húc dự đoán, mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng.Ba mẹ của A Vương nghe tin liền chạy đến, tức giận mắng chửi Tần Húc, còn dùng đến những hành động bạo lực đối với anh.Mà anh thì sau khi đánh người xong, thì cũng đã cam chịu, đơn giản Tần Húc thật sự không muốn quan tâm bất cứ việc gì nữa rồi.

" Sao mày dám động vào con trai tao hả ? Mày có tin tao sẽ khiến mày xuống địa ngục không ?" Mẹ của gã nắm lấy cổ áo Tần Húc mà kéo mạnh.

" Con trai bà đáng chết." Tần Húc nói xong, tức thì liền ăn một cú đấm từ ba của A Vương.



Ba mẹ của A Vương cũng được xem như là có tiền, vì vậy cậu ta ở trường cũng cậy vào gia thế mà bắt nạt những người khác.Tần Húc bị ba của gã kéo lên, đấm liên tục lên mặt, máu mũi cũng sớm chảy ra.Mà Ngụy Kiệt bấy giờ mới bước đến, Tần Húc cũng không chịu nổi nữa mà ngất đi.Ngụy Kiệt vỗ nhẹ vào mặt anh, có điều Tần Húc lại không có phản ứng gì, cậu nhìn sang ba mẹ của A Vương, thái độ có vẻ không vui :

" Là tôi sai cậu ta đánh con trai mấy người, cậu ta chỉ nghe lời tôi thôi."

" Này, ông dám đánh tôi không ? Cái đồng hồ tôi đeo còn đáng giá hơn tất cả tài sản mấy người có đó." Chỉ vào chiếc đồng hồ Rolex trên tay, Ngụy Kiệt nói.

" Mày...mày..." Ba của A Vương không dám lớn giọng, liền thu bàn tay đang giơ lên.

Trong ngôi trường này, người có quyền lực lớn có thể làm mọi thứ mà họ thích.Ngụy Kiệt còn là thiếu gia út của một tập đoàn thời trang lớn, hiển nhiên giải quyết ổn thỏa việc này không hề khó.Cậu đã chủ động nhận lỗi sai về mình, bồi thường một khoản tiền, đồng thời cậu hứa sẽ bảo ba mình tài trợ thêm cho ngôi trường này, như vậy mọi việc đã xong, từ câu chuyện bạo lực học đường được trở thành mâu thuẫn giữa bạn học.

" Dạ, em hứa, rất nhanh tiền tài trợ sẽ được chuyển tới thôi ạ." Ngụy Kiệt mỉm cười, cậu ngồi uống ly sữa đã được chuẩn bị sẵn.

" Ngụy Kiệt, em ngoan lắm." Hiệu trưởng mỉm cười, xoa đầu cậu mà nói." Nếu không có sự tài trợ của tập đoàn nhà em, ngôi trường này thật sự sẽ xuống cấp."

" Dạ, sau này mong thầy chiếu cố thêm cho Tần Húc, cậu ấy là một nhân tài, có thể thi vào đại học lớn ạ."

" Haha, đó là việc đương nhiên rồi.Còn nữa, nhờ em gửi lời hỏi thăm của thầy đến ba em..."

Ba mẹ của A Vương cũng không còn cách nào, đành phải chấp nhận nhận lấy số tiền Ngụy Kiệt trả, không can tâm mà rời đi.Dù sao trong lòng họ cũng tự hiểu, động vào những tên phú nhị đại như Ngụy Kiệt, cũng chẳng có kết cục gì tốt đẹp cả.