Gần bốn năm cõng vợ đi học, cuối cùng cũng đến ngày thành danh. Tại lễ tốt nghiệp, Mộc Trầm cùng Mộng Cầm đăng kí màn hai vở Giselle.
Tiết mục là sự kêt nối với bài thi hôm cô cùng anh tham gia giải ‘Tài năng trẻ’. Một kết thúc tuy hơi buồn nhưng minh chứng cho một tình yêu cao thượng. Bằng tình yêu và lòng vị tha, nàng Giselle đã cứu người cô yêu là công tước Albrecht thoát khỏi án tử.
“Cuộc sống thật mong manh. Nên chúng ta phải biết trân quý những gì mình có.” Cô mân mê gương mặt anh rồi quyết định: “Chúng ta cùng về Mộc quốc.”
“Về đó, xa rời ánh đèn sân khấu, em có buồn không?” Mộc Trầm biết khát khao của một nghệ sĩ múa. Anh không muốn vì mình mà vợ từ bỏ ước mơ.
Cô vuốt nhẹ bên sườn mặt nghiêng nghiêng của anh: "Buồn gì? Về đó anh xây cho em ngôi trường dạy múa là được.
Em sẽ đem tất cả những gì học được về ballet truyền lại cho thế hệ trẻ ở Mộc quốc."
Mộc Trầm thật không dám tin: “Em lên kế hoạch sẵn cả rồi ư?”
“Ừm!”
“Từ khi nào thế?”
“Từ lúc em hứa cùng anh quay về Mộc quốc.”
Mộc Trầm niềm vui như nhân đôi khi ba mẹ vợ cũng đồng thuận theo vợ chồng anh trở về.
“Hai đứa ở đâu, ba mẹ ở đó!”
“Vậy còn tổ tiên thì sao ạ?”
“Đưa theo hết!” Ba cô quyết định: “Còn mồ mả ông bà thì tới Tiết Thanh minh, chúng ta cùng đưa lũ nhóc về tảo mộ.”
Lũ nhóc sao?
Lời nói của ba làm Mộng Cầm khát khao. Đêm đó, cô nói luôn với chồng ý nguyện của mình: “Chúng ta cùng tạo em bé đi!”
“Thật không?”
“Ừm!”
“Vậy thì còn chần chờ gì nữa! Bà xã, chồng chiều em đây!”
Không chiều thì thôi. Đã chiều thì chiều tới bến. Sau bao vất vả cày cấy, cuối cùng tin vui cũng đến.
“Chồng à! Em hai vạch rồi!” Cô phóng luôn lên người anh, mừng mà chảy cả nước mắt.
Mộc Trầm cầm chiếc que săm soi cả buổi rồi ôm vợ khóc theo: “Bà xã à, em rất giỏi!”
“Bà xã giỏi vì có chồng tài!” Thành công này có công anh vun bồi nên cô cũng khen chồng tiếng.
Anh không hề khách sáo: “Ừ, anh đúng là tài thật!”
Có cô con dâu giỏi, thằng con trai tài ba, một ngày đẹp trời Mộc Vương ban chiếu: “Ta nay tuổi đã cao, sức đã yếu. Nên quyết định truyền ngôi cho Thái tử Mộc Trầm.”
Anh oai phong mặc phong bào lên ngôi kế vị trở thành Quốc Vương Mộc quốc.
Con trai anh mới sinh chưa tròn tháng được phong làm Thải tử Mộc quốc. Vị Thái tử kim cương, hột xoàn của ông bà nội, ngoại.
Hằng ngày, Thái tử được hai ông già bế đi xem chơi cờ, xem cha oai phong trên chánh điện cai quản thần dân.
“Sau này con muốn oai như cha!” Đây là những tiếng nói đầu tiên khi Thái tử gia biết nói.
Hai ông già nghe mà mát lòng mát dạ: “Mộc Đế, cháu nhất định là một ông vua tốt.”
Cậu bé đôi mắt sáng ngời tỏ rõ quyết tâm: “Nhất định rồi!”
“Vậy Mộc Đế của hai ông nhớ phải cố gắng học tập nha!”
Cậu bé hôn vào má hai ông già, mỉm cười: “Cháu biết rồi! Cháu sẽ cố gắng vừa uyên thâm trị quốc vừa giỏi kiếm cung và múa dẻo giống cha!”
Mộc Vương nghe xong liền chỉnh: “Khỏi cần múa dẻo!” Ông sợ cháu trai lại lặn lội tới thế giới người phàm mê đắm một cô gái nào đó mà bất chấp cả tính mạng như cha nó.
“Ông nội yên tâm. Con đến trường mẹ học là được rồi.”
Vậy là hằng ngày, hai bà nội, ngoại lại thay nhau đưa cháu đến trường để nó xem mẹ múa và: “Mẹ nhận con làm đồ đệ nữa nha!”
Mộng Cầm không biết làm sao từ chối đành nhận thêm một đệ tử.
Lich học tập của cậu con trai kiêm đồ đệ được cô lên như sau: Thứ Hai, Tư, Sáu theo cha học kiếm pháp, sách lược trị quốc; Thứ Ba, Năm theo mẹ tới trường múa ballet. Còn hai ngày cuối tuần thì theo ông bà nội ngoại đi dạo đó đây.
Và vợ chồng cô trở thành vợ chồng son mỗi dịp cuối tuần.
“Bà xã, chúng ta tạo con gái cho anh đi!” Mộc Trầm dụ dỗ vợ.
Cô nghe mà giật mình: “Chẳng phải anh nói chỉ cần em sinh cho anh một đứa thôi sao?” Chưa gì đã lật lọng.
Anh mặt dày ôm vợ: “Thì đúng rồi. Anh bảo em sinh cho anh cô con gái giống em cơ mà!”
Cô bật cười: “Anh giỏi lắm Mộc Trầm! Tính biến em thành heo mẹ hả?”
“Heo mẹ thì đã sao? Em đã có heo ba chung tình rồi!”
“Mập xấu anh không chê chứ?”
“Không hề! Càng mập ôm càng êm!”
Trong phòng lại vang lên tiếng cười, chọc yêu nhau chí chóe của vợ chồng Mộc Vương.
“Riết rồi tụi mình chắc phải giải ngũ về quê cưới vợ gấp!” Nhất Vệ vừa nhai hạt đậu phộng rang vừa cảm thán.
“Ò! Hay chúng ta xin nghỉ mấy hôm đi tìm các cô gái thôi!”
“Ò! Nghỉ thôi!”
Vậy là mười thằng đã có chín thằng gát kiếm đi tìm gái chỉ còn mỗi Nhất Vệ ngồi nhai lạc.
Anh ấy nhìn theo đám thằng đệ lắc đầu thở dài: “Mấy cậu đúng là tự thèm ăn hành.”
Bởi anh ấy thừa biết, muốn có cô vợ, Mộc Trầm đã khổ như thế nào?
Thân là Thái tử Mộc Quốc phải lặn lội đến thế giới người phàm để tìm người trong mộng. Cùng cô kinh qua sinh tử, mất cả tinh khí mới được ngày đoàn viên.
Bốn chữ ‘Hạnh phúc gia đình’ quả thật là quý giá và không hề dễ kiếm một chút nào!
Ai chưa có thì chịu khổ kiếm tìm. Ai có rồi hãy biết nâng niu, gìn giữ!