Mộc Trầm xoay lưng.
“Công chúa?”
“Phải! Là tôi!” Cô gái nhảy đôi cùng chàng bạch y, rút tay ra khỏi tay anh ấy, đi thật chậm về phía Mộc Trầm và Mộng Cầm.
Khi cách hai bước chân, cô ấy dừng lại. Ánh mắt hết đặt vào anh lại nhìn chằm chằm vào Mộng Cầm. Cuối cùng nói: “Tôi đang thắc mắc, không hiểu vì sao một cô gái khoác y phục hỷ của Thái tử phi Hương quốc lại vội vã xuống đây. Bây giờ, gặp chàng thì tôi đã hiểu.”
Cô ấy đến gần Mộng Cầm, cầm lấy tay cô gái người phàm mà anh trai mình yêu đến cuồng dại, nói: "Cho tôi thay mặt anh trai, gửi đến cô ngàn lời xin lỗi.
Anh ấy vì quá yêu cô mà toan tính mọi bước đi. Và nhẫn tâm chia rẽ và sát hại hai người."
Rồi cô ấy quay sang Mộc Trầm: “Tôi xin lỗi chàng Mộc hoàng tử. Vì tôi mà anh và cô ấy phải chịu khổ!”
Nói xong, Hương công chúa toan quỳ gối tạ lỗi với hai người.
“Cô đừng làm vậy!” Mộng Cầm đỡ cô ấy đứng lên: “Mọi chuyện đã qua rồi! Chúng ta hãy quên nó đi. Và bắt đầu cuộc sống mới.”
Hương công chúa đưa tay gạt dòng lệ tràn, mỉm cười nói với Mộng Cầm: “Cô nói đúng! Chúng ta hãy quên hết chuyện đau buồn để vui vẻ sống tiếp.” Rồi cô ấy quay sang chàng bạch y: “Em quyết định rồi! Em sẽ uống nước ‘Dòng sông lãng quên’ để quên đi anh ấy, quên đi tất cả. Vui vẻ sống bên anh!”
“Em nói thật chứ?” Anh chàng bạch y mừng như trúng số. Đôi mắt sáng rực lên: “Em chấp nhận làm vợ anh rồi ư?”
Hàn Nghi mỉm cười gật đầu: “Ừm!” Rồi nép vào ngực anh ấy. Cuối cùng, cô cũng biết dừng lại mối tình đơn phương và vui vẻ chấp nhận tình yêu mới. Bởi, cô nhận ra: Tình yêu sâu đậm mà Mộc Trầm giành cho vị Thái tử phi đời mình. Anh không màn sinh mệnh, tìm đến cửa tử để tìm Mộng Cầm. Thì thử hỏi, trong tim Mộc Trầm còn vị trí nào cho một cô công chúa yếu ớt như cô?
Biết nhận ra sự thật. Và bằng lòng chấp nhận thực tại. Âu cũng là một việc làm sáng suốt.
Anh chàng bạch y vui mừng khôn tả. Anh ấy rút ra luôn chiếc nhẫn cầu hôn: “Đồng ý làm Thái tử phi của anh nhé!”
Hàn Nghi gật đầu, đưa bàn tay phải cho vị Thái tử Vương quốc bóng tối.
Dưới bóng cây anh đào. Hai cặp đôi ôm nhau cùng mỉm cười rạng rỡ. Mừng cho bạn mà cũng mừng cho mình.
Mãi vui, Mộc Trầm chợt giật mình, nói với Mộng Cầm: “Chúng ta phải quay lại chánh điện gặp thần Hades. Rồi về nhân gian kẻo muộn!”
"Ừm! Mình đi thôi!
“Tạm biệt hai người! Chúc hai người hạnh phúc!” Cô vẫy tay chào anh chàng bạch y và cô công chúa Hương quốc.
“Khoan!” Vị Thái tử Âm phủ chợt đề nghị: “Nhân dịp tao ngộ, chúng ta cùng nhảy điệu tango rồi chia tay!”
“Nhưng…!” Mộc Trầm lo lắng.
“Không nhưng nhị gì cả! Vui vẻ chút rồi xíu nữa, tôi hộ tống hai người trở lại dương gian!”
Rồi anh ấy quay lại gọi mọi người: “Mau qua đây cùng nhảy một điệu ăn mừng!”.
Âm nhạc nổi lên. Những cặp đôi tay trong tay sánh bước bên nhau cùng tiến vào sàn nhảy.
Chợt có giọng nói: “Vui như hội thế này. Mà không gọi ta!”
“Cha mẹ!”
“Quốc vương! Quốc mẫu!”
Vị thần Hades cười hà hà khoát tay: “Ta miễn! Chúng ta cùng vui vẻ nhảy một điệu nào!”
Rồi ông ấy quay sang hỏi Mộng Cầm: “Cô bằng lòng dạy hai vợ chồng già ta một vũ điệu tango chứ?”
Mộng Cầm cúi đầu: “Rất sẵn lòng thưa Quốc vương!”
“Nhưng chúng tôi sẽ muộn giờ mất!” Mộc Trầm không khỏi lo lắng.
Thần Hades vỗ vai anh: “Yên tâm! Ta sẽ cho Thái tử hộ tống hai người! Về trên đó nhanh thôi!”
Hôm nay ông vui. Vì biết tin con trai cưng đã trở về. Và còn đưa theo tân nương. Có trời mới biết, khi nghe vị pháp quan về thuật lại, ông đã mừng vui ôm chầm vợ khóc như thế nào?
Nói như lời vợ ông: “Quốc vương bóng tối gì mà y như đứa con nít ba tuổi!”
Khi nghe vợ phán như vậy, ông không giận còn cười hì hì rúc cái đầu hư vào ngực vợ rồi sẵn tiện biến làm đứa trẻ ba tuổi tìm chút sữa cặn.
“Thật hết lời để nói!” Vợ ông bó tay. Để mặc thằng con lớn xác, già đầu muốn làm gì làm.
"Còn chần chờ gì nữa Quốc vương!
Chúng ta cùng làm một điệu thôi!"
Rất nhanh vũ điệu tango dành cho những cặp tình nhân bắt đầu. Thần Hades ôm eo vợ. Từng đôi tay trong tay cháy hết mình với vũ điệu uyên ương.
Khi âm nhạc kết thúc. Thần Hades khẽ vẫy tay một cái. Thoáng chốc, cửa về trần gian mở ra trước mặt Mộc Trầm và Mộng Cầm: “Hai người đi nhé! Chúc thượng lộ bình an!”
"Thái tử con trai ta nghe lệnh!
Thay mặt cha tiễn Mộc Trầm và Mộng Cầm về dương gian!"
Họ cùng nhau bay vào vòng xoáythời gian. Vượt qua năm con sông, tiến về Mộc quốc.
Khi đến nơi giao thoa giữa cõi âm - trần, chàng bạch y dừng bước: “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”
"Anh cũng vậy Thái tử!
Chúc anh và công chúa Hàn Nghi đời đời kết làm phu thê!"
“Đa tạ!”
“Tạm biệt!”
Vòng xoáy biến mất. Ánh nắng Mặt trời chiều rọi vào mắt Mộng Cầm, Mộc Trầm. Anh nắm tay cô: “Chúng ta mau về nhập xác!”
Cùng lúc đó, ở con đường xuống địa phủ, vị pháp quan đang đưa hai linh hồn bị còng tay. Đó là Thái tử Hương quốc và tên cung thủ.