Mộc Thần Tái Sinh

Chương 8: Bị chặn đường




Hay vị thầy giáo tiến lên phía trước. Thay phiên nhau buông lời chèn ép.

- Các ngươi chỉ là người hầu, lại dám ra tay với thiếu gia Lê Dũng và tiểu thư Ngọc Diệp. Gan cũng không nhỏ.

- Thật không may cho các ngươi, hai người họ đều là học sinh của trường Trần Hưng. Đụng tới học sinh của trường Trần Hưng chính là đụng tới uy nghiêm của bọn ta.

- Phải dạy dỗ các người một chút, để sau này đừng dùng mắt chó mà nhìn người.

Tiểu Lệ nghe không lọt lỗ tai, quát lên:

- Tiểu thư công tử gì chứ? Tới người hầu như anh em ta cũng đánh không lại? Không biết xấu hổ còn dẫn người tới đây giúp đỡ. Các ông là thầy giáo hả? Dạy ra học trò thật tốt! Ở bên ngoài bắt nạt người, mà còn bên vực? Vậy các ông cũng không phải thứ tốt lành gì! Hứ!

Người đi đường nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, xì xào bàn tán cho rằng trường Trần Hưng không tốt đẹp như vẻ bề ngoài.

- Ồ, thì ra ỷ vào mình có danh tiếng liền bắt nạt người nhỏ tuổi!

- Thầy giáo như vậy chắc học trò cũng không khác gì!

- Đúng đó, con cháu quan lại chỉ giới ức hiếp người dân như chúng ta!

Đám người họ nghe xong tức đến xanh mặt.

- Nha đầu ăn nói ngông cuồng!

Thầy Minh hô lên lao tới, muốn đánh vào Tiểu Lệ. Đại Vỹ nắm áo em gái kéo ra phía sau, tiếp chiêu với ông ta. Thầy giáo Nguyên múa phép, triệu hồi ra một con hắc báo, linh thú cấp 9. Ra lệnh cho nó tấn công Tiểu Lệ.

Người dân ở trên đường cái bây giờ đều tránh đi, hoặc trốn vào một góc nào đó để xem bọn họ. Nhóm người Lê Dũng và Ngọc Diệp lùi lại phía sau, đứng xem trò vui.

Đại Vỹ là võ sư cấp 5, được cái rất khỏe mạnh. Còn võ công tâm pháp, anh chưa học bao giờ, chỉ biết đánh bừa. Hai cuốn sách Long Quân đưa vẫn chưa đọc được bao nhiêu, không có thời gian học. Con thầy giáo Minh là võ sư cấp 3, tuy không mạnh bằng anh, nhưng ông có khẩu quyết và tâm pháp, nhìn thế nào Đại Vỹ cũng có phần thua kém.

Ở bên kia hắc báo đang tấn công Tiểu Lệ. Cô bé mới là võ sĩ cấp 9, tuy nhanh nhẹn nhưng vẫn đấu không lại. Thực lực hai bên chênh lệch quá rõ. Cầm cự một lúc, Tiểu Lệ thấm mệt. Hắc báo vồ vào người cô, Tiểu Lệ nghiêng người lách đi, một bên vai đã bị cào rách. Máu đỏ ồ ạt chảy ra, Tiểu Lệ nhăn mặt đau đớn, động tác của cô cũng bắt đầu chậm lại.

Đại Vỹ nhìn thấy cảnh này, anh nóng ruột nhưng không có cách nào đi qua.

Công tử Lê Dũng và Ngọc Diệp nhìn bộ dạng chật vật của anh em họ, hả hê cười nhạo:

- Dù có tài giỏi đi chăng nữa, cũng chỉ là tiện dân thấp kém.

- Hôm nay có chết ở đây cũng không ai thèm quan tâm các ngươi.

Thầy giáo Nguyên nghe họ nói cũng hiểu ý, đây chỉ là người thường không có nhân vật chống lưng, có giết chết cũng không sợ đắc tội. Ông ra lệnh cho hắc báo cắn chết Tiểu Lệ.

Đại Vỹ tức giận, dồn lực đánh bay thầy giáo Minh, quay lại chạy về phía em gái. Nhưng khoảng cách quá xa, mà hắc báo đã vồ tới trước mặt. Tiểu Lệ sợ hãi, hét lên gọi Kim hổ.

Kim hổ giống như tia chớp, từ trên đỉnh đầu xuất hiện, nhe hàm nanh sắc nhọn cắn vào lưng hắc báo, quăng một cái văng ra xa.

Thầy giáo Nguyên giật mình, sự xuất hiện của Kim hổ làm cho ông không kịp trở tay.

Tuy tình huống có biến chuyển, nhưng Lê Dũng vẫn nhận ra con Kim hổ đó, liền nói với ông:

- Thầy giáo Nguyên, kia là Kim hổ cấp 7, không mạnh bằng hắc báo đâu của thầy đâu, chi bằng cắn chết nó luôn.

Thầy giáo Nguyên trừng mắt nhìn Lê Dũng:

- Ngươi bị mù hay sao? Đó rõ ràng là huyền thú cấp 2!

Ngọc Diệp không tin, nói:

- Không thể nào! Nó là linh thú của cận vệ bên cạnh hoàng tử. Mới hôm trước còn là linh thú cấp 7 mà! Chúng ta tuyệt đối không nhìn lầm.

Thầy giáo Nguyên gọi thầy giáo Minh quay lại. Hai người cùng xì xầm một chút. Bây giờ hắc báo của ông là linh thú cấp 9 cộng với thực lực võ sư cấp 3 của thầy Minh. Nếu tiếp tục đánh nhau thì cũng mang về tổn thất nghiêm trọng.

Phía đối diện, Tiểu Lệ bị cào chảy máu rất nhiều, khuôn mặt đã xanh xao. Đại Vỹ tức giận nói với Kim hổ, chính là con hắc báo kia làm. Kim hổ nghe liền hiểu, phóng về phía con hắc báo kia dần cho nó một trận tơi tả.

Hai con thú lớn cắn nhau, quần cho đất bụi văng lên, tiếng gầm gừ kịch liệt.

Đám người bọn họ bị dọa sợ, lùi về phía sau. Hắc báo đứng trước mặt huyền thú vốn không đủ sức, tới cơ hội chống trả cũng không có.

Thầy giáo Nguyên tức giận quát lên:

- Tên kia! Mau kêu nó dừng lại! Hắc báo của ta sẽ chết mất! Mau dừng lại!

Đại Vỹ cũng tức giận không kém ông, bảo:

- Có giết chết con báo đó, ta cũng chưa hả dạ! Là do các ngươi động tới em gái ta!

Kim hổ cũng thật đủ ác, không giết ngay mà từ từ hành hạ cho đến chết. Sau một hồi, hắc báo không chịu nổi đã chết. Máu thịt lẫn lộn đầy dưới đất. Thầy giáo Nguyên bật khóc, đau lòng vô cùng. Đó là thú cưng của ông, bị một tiện dân giết chết rồi, ông không cam tâm, hét lên:

- Thầy giáo Minh! Tại sao ông thấy chết mà không cứu? Hắc báo của ta đã không còn nữa rồi!

Thầy giáo Minh phất tay khẳng định rằng:

- Thực lực ta không đủ, xông lên cũng không đánh được.

- Ông nhát gan như vậy sao?

Lê Dũng và Ngọc Diệp bị cảnh Kim hổ cắn chết hắc báo dọa cho sợ đến xanh mặt, không dám lên tiếng.

Đại Vỹ không muốn ở lại thêm, bế Tiểu Lệ chạy về Mộc gia trước. Kim hổ gầm lên cảnh cáo bọn họ, rồi cắn giỏ rau củ chạy theo phía sau.