Tiếng hô hoán truyền đi khắp nơi, đèn đuốc trong Mộc phủ sáng rực lên. Mỹ Duyên và Lê Dung chạy ùa ra.
- Thích khách ở đâu!
- Mau đến xem tiểu thư!
Ngọc Diệp lướt qua, đuổi theo bóng dáng màu đen trước mắt. Lê Dung và Mỹ Duyên nhìn thấy họ, cũng chạy theo phía sau.
- Ở đó kìa! Mau đuổi theo!
Chạy một đoạn đã thấy Lê Tần ở phía trước đang giao đấu với hai người. Lê Dung liền phóng lên, phi thân qua bên đó tiếp ứng.
- Anh, để em giúp một tay!
Ba tên thích khách đã bị chặn lại 3 đường, bọn chúng nhìn nhau quyết định tấn công. Lê Dung đánh rất hăng, mới ra tay đã tung sát chiêu. Nhưng đám sát thủ này tu vi đều là cấp cao. Lê Dung cố gắng cũng không phải là đối thủ, rất nhanh đã bị kẻ địch tung một chưởng đánh bay.
Mỹ Duyên liền thay phiên nhảy bổ vào. Tuy nhiên cô chỉ là võ sĩ, đấu không lại võ sư, cũng bị đánh bay ra ngoài tương tự, coi bộ còn thê thảm hơn Lê Dung mấy lần.
Dì Lan vội chạy qua đỡ Mỹ Duyên lui về phía sau. Ngọc Diệp nhìn qua, xoay người hướng về phía Lê Dung, thuận tay giúp cho cô một chút, đánh lùi một tên bịt mặt.
Xem ra ba người này đều là võ sư cấp cao, không có đấu tông, cô vẫn đối phó được. Lê Tần ở bên kia cũng không thua kém, đánh tay đôi với một tên thực lực ngang bằng.
Hiển nhiên tất cả mọi người trong phủ đều kéo ra đây hết rồi. Nhân cơ hội này, một cô gái lạ vận y phục của tỳ nữ, mở cửa đi vào phòng của Mộc thần.
Ở trước mặt Ngọc Linh, cô ta rút ra một con dao đâm xuống. Lạ thay cây dao lập tức bị bắn trở ra, xung quanh Ngọc Linh dường như có một lớp chắn bảo hộ.
Cô gái vẫn bình tĩnh, xem như không có bất ngờ. Cô ta tụ khí vào tay, múa một đường quyền, dồn tất cả linh lực đánh một đòn lên người Ngọc Linh. Màn chắn liền bị méo mó, nhưng nó kỳ lạ, dẻo dai, không nứt vỡ giống như loại kết giới thông thường.
Cô gái không chịu bỏ cuộc, kiên trì dùng thêm lực. Chốc sau đã bị màn chắn bắn ngược ra. Cả người bị linh lực của chính mình đánh bật, văng về phía cửa, bay thẳng ra ngoài.
Phượng Hoàng ở Linh Vân giới lập tức cảm nhận được. Kết giới này là do cô để lại, tránh kẻ có mưu đồ xấu làm hại Mộc thần.
- Đại tướng, ta phải tăng tốc. Ông cố chịu đựng một chút, sắp xong rồi.
Lão Dần ngồi ở trước mặt cô, cắn răng chịu đựng, xem ra việc chữa trị rất khó khăn.
- Lão không sao, mời cô nương!
Trở lại Mộc phủ, tiếng động lớn phía sau đã làm mọi người chú ý.
- Là kế địa hổ ly sơn!
Ngọc Diệp hô lên, tức tốc trở lại viện tử của Ngọc Linh. Cô gái mặc y phục của tỳ nữ kia đã đứng dậy, vừa lúc Ngọc Diệp chạy tới, cô ta liền cúi đầu thưa.
- Cô nương, có kẻ từ trong phòng chạy ra tông trúng nô tỳ!
- Hắn chạy hướng nào?
- Ở bên đó.
Cô gái đưa tay chỉ một hướng khác, Ngọc Diệp vội vã lướt qua, sau đó cảm thấy không đúng. Nếu thích khách gặp phải cô ta sẽ giết rồi, còn tông trúng cô, mà cô vẫn có thể bình an đứng lên?
Ngọc Diệp đảo trở lại tấn công tỳ nữ kia. Cô ta quả nhiên lộ mặt thật, đỡ đòn của Ngọc Diệp, sau đó hai người đánh tay đôi.
- Ngươi có thể nhìn ra ta giả mạo?
- Một tỳ nữ bình thường gặp phải thích đã sợ xanh mặt rồi, đâu có bình tĩnh như cô?
- Thông minh lắm!
- Là ai phái cô tới?
- Thứ lỗi cho ta không nói được, bọn ta chỉ nhận tiền mà làm việc thôi.
Cô ta tách khỏi Ngọc Diệp, chạy ra ngoài sân trước, tụ lại cùng với đồng bọn. Hậu vệ trong phủ đã bao vây bọn họ.
Lê Tần đứng một bên thở hì hục, vừa nãy Ngọc Diệp chạy đi, một mình anh ở lại đấu với ba tên, có chút không cân sức. Lê Dung cầm cự rất tốt, chỉ là vẫn đánh không lại.
Ngọc Diệp nhìn mấy người họ, tự nhiên có chút chột dạ.
- Xin lỗi, ta lo cho tiểu thư quá nên bỏ lại mấy người.
- Không sao, không sao. Tiểu thư thế nào rồi?
- Còn tốt.
Mấy tên thích khách xì xầm, sau đó quay lại phản công. Ngọc Diệp hạ lệnh cho hộ vệ hỗ trợ. Cô gái mặc đồ tỳ nữ kia thực lực rất mạnh, chỉ có Ngọc Diệp mới đối phó được. Mấy người họ hỗn chiến thành một đàn. Mỹ Duyên tuy là trưởng quản, thực lực võ sĩ cấp 9, nhưng cô vẫn không sợ, tiếp ứng giúp mọi người một tay.
Dì Lan liền gọi một tên gia đinh, bảo hắn đi đến trường học Trần Hưng, mời Tiểu Lệ và Đại Vỹ về. Gia đinh kia liền cấp tốc đánh một con ngựa chạy đi thông báo.
Cô gái và Ngọc Diệp mãi không phân thắng bại. Cô ta móc trong túi áo ra một nắm bột trắng hất vào mặt Ngọc Diệp. Trước mắt Ngọc Diệp lập tức tối sầm, cô lùi lại ôm lấy đôi mắt của mình, máu đỏ đã chảy thàng hai hàng. Kẻ địch chớp cơ hội đánh vào ngực Ngọc Diệp một trưởng.
Ngọc Diệp té văng mấy mét, miệng cũng nôn ra ít máu tươi. Dì Lan chạy lại đỡ lấy cô, lo lắng kêu lên.
- Ngọc Diệp, con có sao không? Ôi mắt của con, mắt của con sao rồi? Sao lại chảy nhiều máu như vậy?
Mọi người nghe như vậy hốt hoảng quay lại nhìn Ngọc Diệp. Ngọc Diệp không nhìn thấy gì cả, cô tự trấn an chính bản thân mình. Nếu bây giờ cô suy sụp thì coi như hỏng.
- Con không sao, một chút là khỏi.
Cô gái ở phía đối diện nhăn mặt nói.
- Còn nói không sao? Mắt của người đã mù rồi. Khá khen cho ngươi lại cứng rắn như vậy, có phải trong lòng đã sớm run sợ rồi không?
Ngọc Diệp hừ một tiếng.
- Câm miệng đi! Bỉ ổi.
- Ha ha ha! Bọn ta chính là làm việc không từ thủ đoạn, cảm ơn ngươi đã khen. Giờ ta xem làm sao ngươi chống lại được ta?
Ngọc Diệp kiềm chế cảm xúc, nuốt nước bọt vào trong bụng. Mò trong áo lấy ra chiếc khăn tay, sau đó bịt lên đôi mắt đang chảy máu của mình, động tác dứt khoát không hề dư thừa, rất nhanh đã buộc xong.
- Dì Lan, dì lùi lại đi. Tránh bị thương.
- Con, con sao có thể?