Cửa đông.
Cẩm Hồng lùi lại nhìn Phượng Hoàng, nói rằng.
- Đó là tiếng kêu của cự xà hai đầu. Phượng Hoàng tỷ, chúng ta phải nhanh đến cửa chính tập hợp với chủ thượng.
Phượng Hoàng gật đầu, tiếp tục bước lên, dẫn đầu đám binh lính của ma cung. Theo bước chân của cô, không có ai dám ngăn cản.
Tư Đằng nhìn cô ta, rõ ràng e dè, không dám đi lên đối đầu. Cứ ở một bên đánh tay đôi với Cẩm Hồng từ nãy giờ.
Hắn là người giữ cửa đông, nếu bọn họ vẫn vượt qua được, thì hình phạt dành cho hắn không thiếu.
- Phong Vân!
Quạt trong tay hắn phất ra, gió cuộn lại tụ hình lưỡi đao, cắt về phía ma binh. Có không ít người bị thương, nặng hơn thì trực tiếp ngã xuống. Phượng Hoàng đứng đầu lại không hề bị tổn hại.
Tư Đằng cắn răng, đứng ở trước mặt của Phượng Hoàng, kiên quyết nói.
- Nếu muốn đến quảng trường cổng chính thì phải qua ải của ta.
Phượng Hoàng nhoẻn miệng cười, đôi mắt loé sáng, tỏa ra khí thế vô cùng bức người, một bước đi lên phía trên.
- Ngươi chắc chắn muốn cản ta?
Tư Đằng nuốt ực một cái, mồ hôi trên trán rơi xuống. Hai chân như muốn thối lui, nhưng chính bản thân hắn không cho phép. Hắn tin vào mắt nhìn của mình, người đối diện không chừng có thể đánh bại cả Huyết đế chứ đừng nói là một tướng nhỏ như hắn.
Phượng Hoàng suy nghĩ một chút, rồi đưa mắt nhìn Cẩm Hồng, vui vẻ nói rằng.
- Thế này đi, ta thấy em và hắn mãi không phân thắng bại. Ta dạy cho em vài chiêu, lĩnh ngộ được bao nhiêu tùy vào khả năng của em. Chứ để một tiền bối như ta ức hiếp hắn, hình như có chút khó coi.
Theo Cẩm Hồng nhìn thấy, quả thực Tư Đằng rất sợ Phượng Hoàng tỷ. Cô liền đồng ý, phấn khởi chạy lại bên cạnh.
- Xin Phượng Hoàng tỷ chỉ điểm!
Phượng Hoàng nắm lấy bàn tay Cẩm Hồng, áp sát vào lưng cô, sau đó ghé vào tai thì thầm khẩu quyết.
Trên người Phượng Hoàng tỏa ra mùi thơm đặc biệt, hơi thở nóng hổi phả vào lỗ tai của Cẩm Hồng, phút chốc tim cô đập nhanh một chút. Bàn tay Phượng Hoàng chuyển động, điều khiển các ngón tay của Cẩm Hồng kết ấn.
Tư Đằng ở trước mặt nhau mày, không phải hai người họ đều là nữ thì hắn đã nghĩ bọn họ đang rắc cẩu lương rồi. Tư thế kia mập mờ như vậy mà.
Suy nghĩ của Cẩm Hồng cũng không khác hắn là mấy. Lần đầu tiên có người đứng gần cô như thế, dù là nữ nhân đi nữa, cô cũng phải ngượng ngùng.
Thân thể của Phượng Hoàng rất nóng, đứng gần cũng cảm thấy nực thay, hai má của Cẩm Hồng ửng đỏ lúc nào không biết.
- Xong rồi, em cứ y như vậy mà làm.
Phượng Hoàng vẫn một mặt tươi cười, nhìn lại Cẩm Hồng đã xấu hổ đến đỏ mặt. Cô búng vào trán Cẩm Hồng một cái bóc.
- Làm sao vậy? Em tu luyện hệ thủy, đứng gần hỏa phượng như ta mà không chịu nổi nóng nực sao?
- Không có!
Cẩm Hồng xấu hổ, đưa tay lên chùi chùi mặt, sau đó quay lại nhìn Tư Đằng.
Tư Đằng liền cảnh giác, toàn thân mở hộ giáp phòng thủ, quạt trong tay hắn xòe ra. Cẩm Hồng ở đối diện, múa tay tạo ra nước, sau đó tung chiêu.
- Thủy Bạo Liên Hoa!
Nước của chiêu thủy đao đã biến thành vô vàn hoa sen bay tới trước mặt Tư Đằng. Hắn cũng không thua kém, múa một đường quạt sắc sảo.
- Khí nộ phong vân!
Quạt của Tư Đằng tạo ra gió xoáy. Hai bên va chạm nhau, hoa sen nước chạm phải gió xoáy nổ rất lớn, tiếng nổ vang lên đùng đùng, người xung quanh trực tiếp bị thổi bay.
Không ngừng lại ở đó, Cẩm Hồng tiếp tục kết ấn trong tay, hô lên.
- Thủy đao vu trảm.
Những giọt nước hình thành lưỡi đao, nhưng khác chiêu thủy đao bình thường ở chỗ nó lớn hơn gấp 3 lần, mà sức phá hoại cũng dữ dội hơn.
Tư Đằng bị chiêu đó chém trúng, bay về phía sau hơn 10m, va vào dàn cung thủ. Cẩm Hồng nhìn tay của mình, vui mừng vô cùng, sau đó lệnh cho binh lính ma cung.
- Xông lên! Giết.
Ma binh thừa thắng xông lên chém giết. Xem ra thắng lợi ở ngay trước mắt rồi. Cẩm Hồng hớn hở quay lại.
- Đa tạ Phượng Hoàng tỷ chỉ dạy!
Phượng Hoàng cười híp mắt, đưa tay xoa đầu cô, dịu dàng khen ngợi.
- Lĩnh ngộ rất tốt!
Cẩm Hồng đột nhiên khựng lại, hai mắt mở to. Phượng Hoàng đang xoa đầu cô?
Cảnh tượng, giống như phụ thân khen ngợi khi cô làm tốt việc gì đó.
Đã bao lâu rồi? Năm năm rồi!
Đã năm năm rồi, từ khi cô đến ma cung, phụ thân không có xoa đầu cô nữa.
Nghĩ đến đây, hai mắt của Cẩm Hồng tự nhiên đỏ, Phượng Hoàng liền hỏi.
- Em sao vậy? Bị đau ở đâu à?
- Không có!
- Được rồi. Không có gì thì chúng ta tiếp tục!
- Dạ.