Cẩm Hồng về tới dinh phủ, thấy mọi người đều tụ tập ở chính đường, cô cũng đi đến xem.
Tộc trưởng xà tộc nói rằng:
- Sáng nay người của Huyết đế đến ngỏ lời. Muốn tộc nhân của chúng ta quy phục dưới tay Huyết đế.
Một trưởng lão râu tóc bạc phơ, không hài lòng nói rằng.
- Tộc nhân của chúng ta trước nay luôn ở thế trung lập, sao có thể nói quy thuận được.
Một vị trưởng lão vận y phục màu xám lên tiếng.
- Vậy ngươi không biết rồi. Hiện tại ở Linh Vân giới mọc lên một thế lực gọi là ma cung. Mà nhóm người này cùng với Huyết đế đối nghịch tới cùng. Đây là kêu gọi chúng ta cùng với thế lực của Huyết đế muốn áp đảo ma cung.
- Đó là ân oán của bọn họ, liên quan gì đến chúng ta chứ?
- Biết là như vậy, nhưng mà, không chỉ có chúng ta. Những thế lực ở Linh Vân giới đều bị Huyết đế thu vào tay. Nếu những thế gia nào chống đối sẽ bị bọn chúng đàn áp, thậm chí là diệt cả tộc.
- Thật là quá đáng!
Các vị trưởng lão liên tục đau đầu. Cẩm Hồng quyết định đi vào thưa.
- Phụ thân, các vị trưởng lão!
- Ô, Cẩm Hồng, con đến rồi.
Cẩm Hồng cúi đầu chào, sau đó thưa.
- Con có điều muốn nói.
Các trưởng bối nhìn nhau, rồi gật đầu.
- Nói đi!
- Con nghe nói thế lực của Huyết đế rất tàn bạo, sát hại những thế gia không nghe lời, ra tay độc ác. Nếu như nói đầu quân cho Huyết đế là chuyện không thể. Vậy chúng ta có thể thử liên minh với ma cung, nhờ sự giúp đỡ của bọn họ để chống lại Huyết đế.
- Không được, như vậy khác nào đầu quân cho ma cung rồi!
Cẩm Hồng vội giải thích.
- Không phải là đầu quân, mà là liên minh. Chúng ta nhờ bọn họ giúp đỡ, sau đó ghi nợ ân tình, sau này đáp trả lại xứng đáng.
Bọn họ nhìn nhau, ngẫm nghĩ một chút. Vị trưởng lão tóc bạc chợt nhớ ra, vỗ tay một cái.
- Ta nghe đồn rằng ma chủ của ma cung là một thiếu niên trẻ tuổi, còn chưa có lập gia thất. Cẩm Hồng, con đây là muốn..?
Cẩm Hồng ngượng ngùng, vuốt tóc mai.
- Hải trưởng lão này! Người ta thế nào lại để ý đến con chứ!
Tộc trưởng khà khà cười, vuốt chòm râu nhỏ.
- Ấy chà chà, con gái lớn khó giữ. Vậy các ông nói xem, bây giờ lập tức đến ma cung một chuyến?
- Ý này cũng không tồi. Thay vì bị thu dưới tay Huyết đế, chúng ta kết thân với ma chủ cũng tốt.
- Vậy ta phải sửa soạn một phen.
Cẩm Hồng hai má hồng hào, cười khúc khích rời đi.
Ma chủ à, cô từng gặp một lần. Lúc đó ma cung và người của Huyết đế giao chiến. Cô tò mò thế lực mới nổi này nên đã đi xem.
Lần đầu nhìn thấy ma chủ, cô đã không kìm được mà tim đập nhanh, thở gấp. Ma chủ là người tuấn tú vô cùng, thực lực cũng cường đại, khí thế bất phàm. Cô vừa nhìn đã yêu, chỉ là từ đó về sau không có lần nào gặp lại.
Cô đi khắp nơi dò hỏi về ma chủ. Được biết anh ta rất lạnh nhạt, vô tình. Là người quyết đoán, sát phạt phân minh. Cũng chưa bao giờ đến gần nữ nhân. Những thế lực muốn kết giao, cống đến vô số mỹ nữ đều bị anh ta đuổi đi. Nếu kẻ nào lì lợm cố gắng tiếp cận, thì sẽ bị Long Quân thẳng tay giết chết.
Cho dù như vậy, Cẩm Hồng vẫn không ngừng si mê anh ta.
...
Cẩm Hồng vừa đi vừa hát, tay xách giỏ cơm đem đến cho Thanh Thành. Trong lòng vui như nở hoa, nhưng cũng lo lắng chuyện có được như mong muốn hay không.
Thanh Thành vẫn ở trong hồ nước, trạng thái đã đỡ hơn lúc sáng. Xem ra cũng dần thích ứng.
- Thanh Thành, tỷ mang cơm đến cho ngươi đây!
Thanh Thành nhìn cô, khuôn mặt cũng không có cảm xúc. Cẩm Hồng lấy ra một tô cơm đầy thịt, cắm đôi đũa vào, đưa tới cho cậu ta.
- Nè, mau ăn đi!
Thanh Thành bụng đói meo, nhưng vẫn chần chừ một chút. Cẩm Hồng nhiệt tình, đưa đến gần hơn. Cậu ta rốt cuộc không nhịn được nhận lấy tô cơm nóng hổi.
- Cảm ơn!
Cẩm Hồng khó hiểu nói.
- Thanh Thành, sao người cảm ơn mà vẻ mặt lại cứng ngắc như vậy? Phải vui vẻ lên chứ?
Thanh Thành đơ mặt ra, lại nói.
- Xin lỗi!
Cẩm Hồng phồng má. Thằng nhóc này đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Cảm xúc khó thể hiện như vậy sao? Còn có nói chuyện cũng kiệm lời như vậy.
Cẩm Hồng nhìn cậu ăn cơm vội vã, chắc là đói lắm rồi. Cô buồn miệng hỏi.
- Thanh Thành, ngươi từ đâu tới?
- Hạ giới.
- Tu vi ngươi kém như, vậy sao có thể từ hạ giới lên đây được? Vậy chẳng phải nói ngươi có người bảo kê đó chứ?
Cẩm Hồng to mắt ngạc nhiên, Thanh Thành không trả lời. Cô thật sự rất muốn đánh cậu ta một cái. Sao lại lạnh nhạt như vậy chứ?
- Vậy hiện tại ngươi ở đâu?
Thanh Thành trả bát đũa, lại một lần nữa nói cảm ơn. Cẩm Hồng có phần tức giận quát lên.
- Cái thằng nhóc này! Sao hỏi cái gì cũng không nói hết vậy? Cái mặt cũng đơ ra như khúc gỗ, ngươi làm ta thấy quạo rồi đó!
Thanh Thành đưa mắt nhìn cô.
- Tỷ đang điều tra ta?
Cẩm Hồng rốt cuộc không nhịn được, trán nổi gân, cáy vào đầu Thanh Thành một cái rõ đau.
- Nhóc con! Ngươi chỉ là phàm nhân, tu vi kém như vậy, ta điều tra ngươi để làm gì? Ta là tò mò, tò mò đó có hiểu không?
Thanh Thành xoa cái đầu u của mình, đáp.
- Ma cung.
Cẩm Hồng khựng lại, hai mắt tròn xoe kinh ngạc.
- Ma cung? Ngươi thật sự là người của ma cung? Vậy chủ nhân của ngươi là...
- Ma chủ.
Thanh Thành mặt không biến sắc đáp. Cẩm Hồng cảm giác tim đập nhanh, liền liên tưởng tới Long Quân. Cô không giấu được miệng cười toe toét.
Thằng nhóc này nhất định không nói dối. Nhìn mặt nó uy tín thế cơ mà.
Cẩm Hồng thay đổi thái độ, ho một tiếng, giọng nói cũng ngọt ngào lạ thường.
- Vậy ma chủ, chàng ấy đi đâu rồi?
- Không biết.
- Vậy khi nào chàng ấy đến đón ngươi?
- Không biết.
- Vậy sắp tới chàng ấy có đến thăm ngươi hay không?
- ...
Lại nữa rồi, thằng nhóc này cách nói chuyện làm sao vậy? Cẩm Hồng nuốt cục giận vào trong bụng, kiềm chế không đánh cậu.
Thanh Thành nhìn ra thái độ của cô, tốt bụng nhắc nhở.
- Ma chủ không tiếp cận nữ nhân. Ngài ghét những cô gái tỏ vẻ lấy lòng ngày ấy. Khuyên tỷ, nếu gặp phải ma chủ, phải cách xa ba bước, thu liễm lại một chút.
Ế, thằng nhóc này tự nhiên nói nhiều hơn rồi. Mà, thu liễm lại sao? Cô bây giờ thật sự, hình tượng chẳng khác nào những cô gái đó?
Cẩm Hồng suy nghĩ một chút, e là các trưởng lão chuyến này có đi nhưng không đem về kết quả rồi. Cô thở dài ngán ngẩm. Thanh Thành lại nhắc nhở thêm.
- Ma cung thiếu quân lực, tỷ có thể thử. Chỉ cần không chạm vào vảy ngược của ma chủ, đều được.
Cẩm Hồng ngạc nhiên nhìn Thanh Thành. Đây là xúi cô đi đầu quân cho ma cung rồi?