Mộc Thần Tái Sinh

Chương 50: Tiếp ứng




Tư Tâm hậm hực nói rằng.

- Nếu cô còn trốn tránh, ta sẽ đốt cả rừng U Minh của cô.

Ngọc Linh siết chặt kiếm trong tay, nóng giận đến đỏ mặt.

- Ngươi dám?

Hắn ta nhếch miệng cười.

- Hôm nay ta sẽ nhổ cỏ tận gốc không để cô có cơ hội tái sinh. Xong việc ở đây ta còn đi tìm Long Quân giết luôn một thể.

Ngọc Linh chau mày lao thẳng tới, vung thanh mộc kiếm chém xuống. Tư Tâm đưa trường thương đỡ lại. Hai luồng khí va chạm nhau mãnh liệt, Ngọc Linh bị khí thế của hắn áp đảo hoàn toàn, văng ra mấy thước, xuất hiện nội thương.

Ngọc Linh ôm ngực ho mấy tiếng, khạc ra ít máu đỏ. Tư Tâm ném trường thương, vi vút bay về phía cô, Ngọc Linh trừng mắt. Một thanh kiếm khác lại bay tới, thành công đánh văng mũi thương của Huyết đế dội ra.

- Ngọc Linh!

Kèm theo đó là tiếng gọi lo lắng của Long Quân. Anh ta hớt hải chạy về phía Ngọc Linh, đỡ lấy cô, xem xét từ trên xuống dưới.

- Nàng làm sao rồi?

Ngọc Linh ngạc nhiên nhìn anh.

- Ta không sao! Long Quân, chàng chẳng phải đang dưỡng thương, sao lại chạy tới đây?

- Khí tức của hắn tràn ngập như vậy, ta đã phát hiện rồi, chỉ là tới không kịp nhanh.

- Chàng vẫn còn bị thương rất nặng!

- Ta mặc kệ! Sao có thể để nàng gặp nguy hiểm chứ.

Huyết đế ở bên kia rút trường thương của mình ra, chĩa về phía hai người.

- Ma chủ Long Quân, nếu như tới rồi thì ở lại đây đi, đỡ tốn công ta phải đi tìm kiếm.

Long Quân liếc mắt, hơi thở của hắc long bao trùm lấy anh, một tay đã rút lên thanh huyền kiếm, dặn dò Ngọc Linh.

- Nàng ở đây đợi ta!

Long Quân nhanh như chớp, lao đến trước mặt Tư Tâm, huyền kiếm và trường thương va chạm nhau mãnh liệt, xung quanh trăm dặm đều bị bạo kích thổi tung. Ngọc Linh liền bay đi, cách họ một khoản rất xa tránh cho cuồng phong thổi tới.

Hai người vừa tách ra, mấy đạo lôi quang sáng chói liền nhắm thẳng vào Huyết kế giáng xuống. Thanh Thành đã giải phóng ấn, từ phía sau lưng đi đến tấn công. Ở trong phạm vi, Tư Tâm bị điện giật tê liệt, đến quần áo cũng bốc khói đen.

Huyết đế tức giận nghiến răng:

- Thuộc hạ của ngươi quả là không tồi. Ta có phần ganh tị rồi đó.

Mặc kệ cho hắn nói gì, Long Quân và Thanh Thành hợp lực với nhau, vây Huyết để ở chính giữa tấn công liên tục. Tuy rằng chỉ có một thân một mình, nhưng Huyết đế vẫn không có phần thua thiệt.

Kẻ tám lạng người nửa cân, hai người đã thành công khiến cho Tư Tâm chật vật một phen, nhưng đổi lại vết thương của Long Quân bị tái phát.

Mùi máu lan trong không khí, Tư Tâm đảo mắt nhìn về phía Long Quân, xem ra đã sắp không trụ được. Hắn chớp mắt đã tiếp cận anh, liên tục tung chiêu dồn dập khiến cho Long Quân khó khăn chống đỡ. Vết thương cũ rách ra dài hơn, mùi máu càng nồng đậm, vẻ mặt của Long Quân cũng đen lại.

Huyết đế đắc ý cười, đánh mạnh vào Long Quân một chưởng. Thanh Thành lại vô cùng ăn ý, nhảy bổ vào giữa hai người chịu giúp Long Quân một trưởng, cả hai đều bị đánh bay hơn chục mét.

Thanh Thành lăn ra, phun một ngụm máu tươi, sau đó chống tay ngồi dậy, cơ thể đau đớn lung lay một chút.

Long Quân nằm một bên không ổn chút nào, máu đã thấm ướt cả vùng áo trước ngực, khuôn mặt xanh xao.

Huyết đế thừa cơ lao đến trước mặt, vung trường thương đâm vào Long Quân. Ngọc Linh lại nhanh nhẹn hơn, dùng thanh mộc kiếm đâm xuyên vào bàn tay của hắn khiến trường thương cũng rơi ra.

Hắn ta tức giận, hai mắt đỏ hoe tung một chưởng đánh vào ngực Ngọc Linh, khiến cô phun máu, té vào rừng cây phía sau.

Lôi quang liền đánh trước mặt của Huyết đế khiến hắn lùi bước. Thanh Thành đứng lên, múa một đường kiếm, sấm sét từ trong lưỡi kiếm lan ra giống như một lưới nhện bao bọc lấy Tư Tâm vào tránh giữa.

Long Quân chạy đến đỡ Ngọc Linh, cô luôn miệng nói không sao. Lại nhìn thấy trước ngực anh đã chảy ướt máu, xem ra vết thương bị rách rồi, nét mặt cô tái đi, không khỏi lo lắng.

Những vết thương từ thanh mộc kiếm gây nên không thể khép miệng ngay. Huyết đế chỉ có thể dùng tay trái nắm chặt trường thương mà đấu với Thanh Thành.

Tuy rằng đã mở phong ấn nhưng Thanh Thành vẫn là kim đan kỳ, so với nguyên anh chân quân, khoảng cách quá lớn, cầm cự được như vậy đã là quá tốt rồi.

Long Quân đi lên, mặc kệ cho vết thương mà giúp Thanh Thành một tay. Ba dặm xung quanh đã bị san bằng, vết đánh đấm khiến đất đá lòi lõm khắp nơi, cây cối cũng bị vạ lây mà gãy đỗ.

Ngọc Linh dùng máu trên khóe miệng, đưa tay vẽ vào hư không, bầy trận pháp lớn, nhốt cả ba người vào bên trong. Thanh mộc kiếm bay vào trong trận, không ngừng tấn công Tư Tâm, mà năng lực của hắn cũng bị kiềm hãm.

Tuy những việc này không khiến cho Huyết đế bị thương nặng, nhưng cũng đủ cho hắn chật vật một phen. Hắn rốt cuộc không nhịn được, ngắm vào Ngọc Linh đứng ở đằng kia điều khiển trận pháp, ném trường thương lao vi vút về phía cô. Ngọc Linh chỉ có thể phóng ra mới tránh được, trận pháp cũng theo đó biến mất.

Trường thương đảo trở lại nhắm vào Long Quân. Thanh Thành nhào tới ôm lấy anh ta, cả hai người đều bị tác động, văng xa một đoạn. Long Quân tái mặt, vết thương dồn dập đã khiến anh không kịp thở, đầu óc mơ hồ nhìn không rõ.

Thanh Thành ở bên cạnh, ho ra nhiều máu hơn.

Dây gai dưới chân mọc lên, bao vây Tư Tâm lại, mấy bông hoa ăn thịt người vô cùng to lớn từ trong đám gai tấn công về phía hắn.

Ngọc Linh chạy về phía hai người, cô lấy một viên đan dược ném cho Thanh Thành, sau đó tự xem xét Long Quân. Vết thương của anh đã rách ra rất dài, máu liên tục chảy không ngừng. Nếu còn không kịp chữa trị sẽ bị mất máu mà chết.

Long Quân đưa mắt nhìn Thanh Thành.

- Thanh Thành, người mau đưa Ngọc Linh đi đi, ta ở lại cầm chân hắn.

Ngọc Linh tức giận phản đối.

- Không được! Bản thân chàng đã bị thương như vậy còn muốn cầm chân?

Thanh Thành ngồi một bên thở dốc, nhìn hai người họ. Ngọc Linh đau lòng, nắm tay Long Quân, sau đó quyết định nói rằng.

- Thanh Thành, người có thể cản hắn lại được một lúc hay không?

- Thuộc hạ sẽ có gắng!

- Được!

Thanh Thành nhận lệnh phi thân vào giữa rừng cây hoa ăn thịt người. Anh lấy ra miếng ngọc nhỏ mà Tuyết Lang đưa cho trước đây, mạnh tay bóp nát.