Ngày hôm đó, có hai anh em vào rừng, người anh săn bắt thú, còn người em gái thì hái thuốc.
Có một con nai đứng ở trước mặt anh Đại Vỹ, nó không bỏ chạy mà nhìn anh rất lâu. Cả hai anh em đều thấy lạ, sau đó con nai ngoắc đầu, hình như muốn kêu đi theo nó.
Bởi tính tò mò, cả hai người cũng đi theo. Một lúc sau đã đến trung tâm khu rừng. Bọn họ nhìn thấy một cây cổ thụ rất to, cành lá xum xuê giống như vòm nhà che mát một khoảng rộng.
Ở dưới gốc cây có một cô gái rất đẹp, hình như đang ngủ thiếp đi. Em gái Tiểu Lệ kêu anh lại xem thế nào, lỡ đâu là người gặp nạn thì chúng ta giúp đỡ.
Đại Vỹ đến gần, nhưng anh cảnh giác rất cao, nhìn xung quanh thấy thú hoang bao vây thành một vòng, nhưng trong mắt chúng không có ý tấn công.
Cô gái này nhìn rất xanh xao, chắc là bị lạc đường, nên ngủ quên ở đây.
Đại Vỹ phân vân, không biết có nên đem cô ta về hay không. Con nai lúc nãy cắn vào áo anh, gật đầu mấy cái như nhờ anh giúp đỡ.
Tiểu Lệ nói rằng bọn chúng muốn đưa cô gái này về phải không?
Đại Vỹ đưa mấy con thú săn được lúc sáng cho Tiểu Lệ cầm, còn anh thì bế cô gái kia lên. Thú săn được cũng kha khá nên hai anh em quyết định quay về thôn.
Đại Vỹ bế cô gái trên tay, lâu lâu lại lén nhìn một chút. Cô ta vô cùng xinh đẹp, từ trước tới giờ anh chưa gặp ai xinh như vậy cả, người cô ta còn tỏa ra mùi hương rất thơm.
Từ giữa rừng U Minh đi ra ngoài cũng phải 3 tiếng. Đại Vỹ không hề mệt, anh ta to cao, thân hình lực lưỡng, lại còn là võ sĩ cấp 5, bế một cô gái bé nhỏ đi xa như vậy cũng không là vấn đề.
Vậy mà đám thú hoang kia đi theo họ đến tận bìa rừng mới dừng lại. Bọn chúng chỉ lặng lẽ ở phía sau, không hề làm gì. Lần đầu tiên thấy chuyện lạ này khiến hai anh em họ vô cùng ngạc nhiên. Mà cô gái kia vẫn ngủ li bì không hề thức giấc.
Buổi chiều hôm đó, có rất nhiều người tập trung trước cửa nhà Đại Vỹ. Ông lão râu bạc, được gọi là trưởng thôn, đi lên hỏi rằng:
- Đại Vỹ, trong thôn đều nói con đem người lạ trong rừng U Minh về, lỡ đâu là yêu thú hóa thành thì sao?
Đại Vỹ lắc đầu, đáp:
- Trưởng thôn, con đã xem rồi, cô ta chỉ là người bình thường, không hề có gì lạ cả.
Ông vẫn không cho là đúng, bảo:
- Con trẻ người non dạ, sao có thể nhìn ra điều đặc biệt trong đó. Vẫn nên đuổi đi đi.
Tiểu Lệ không hài lòng nói với ông:
- Trưởng thôn, cô gái kia đang rất yếu, đuổi cô ta ra ngoài gặp phải thú dữ tấn công thì phải làm sao?
Trưởng thôn vội vàng giải thích cho cô nghe:
- Tiểu Lệ à, hai trăm năm trước ở trong rừng U Minh yêu thú và tu sĩ đánh nhau dữ dội, lỡ đây là tàn dư của yêu thú hóa thành? Chẳng phải rất nguy hiểm hay sao? Không chỉ mình ta, mà cả mọi người trong thôn đều lo sợ!
Đại Vỹ liên vỗ ngực chắc chắn nói:
- Trưởng thôn, nếu có chuyện gì xảy ra con sẽ gánh vác, mọi người cứ yên tâm.
Trưởng thôn hết lời khuyên nhủ nhưng không thành, đành bỏ về. Người dân xung quanh cũng tản đi hết.
Đại Vỹ và Tiểu Lệ trở vào nhà. Lúc này Ngọc Linh đang ngồi ở ghế, điềm tĩnh nhìn họ và nói:
- Tôi đã nghe hết rồi, ngày mai sẽ rời đi, không làm ảnh hưởng tới hai người.
Tiểu Lệ xua tay lia lịa:
- Không được. Chị vừa mới tỉnh lại, vẫn nên nghỉ ngơi.
Đại Vỹ cũng gật đầu đồng ý:
- Đúng đó. Đợi khi nào cô khỏe lại thì tính tiếp, cô cứ yên tâm nghỉ ngơi đi. Không có ai dám đuổi cô đâu.
Thấy hai người họ có vẻ mến mình, Ngọc Linh nghiêng đầu cười nhạt, lại vô cùng xinh đẹp. Cô lấy ra hai quả táo nhỏ, nói đây là tiên dược, ăn vào sẽ có lợi, xem như cô đền đáp cho họ.
Anh em họ nhìn thấy đây là quả táo, cho nên không ngại nhận lấy và ăn luôn. Vậy mà trong chốc lát, cả hai người đều phát ra ánh sáng. Cảm giác sức lực trong cơ thể dồi dào, tu vi bắt đầu tăng vọt.
Ngoài trời sấm chớp mây cuộn. Mọi người đều lấy làm lạ ra xem, nhìn thấy căn nhà của Đại Vỹ tỏa ra ánh sáng vàng.
Trưởng thôn hấp tấp đi tới, xông thẳng vào trong nhà, sợ xảy ra chuyện gì giống như ông đang lo lắng. Bị ánh sáng hắt lên chói mắt, ông không nhìn rõ được.
Sau một lúc trời yên gió lặng, người bên ngoài xì xào không biết xảy ra chuyện gì.
Tiểu Lệ nhìn hai bàn tay mình kích động reo lên sung sướng:
- Anh hai! Anh hai! Anh nhìn em này! Nhìn em này! Em thắng cấp rồi! Từ võ sĩ cấp 2 thành võ sĩ cấp 9 rồi! Anh thấy không? Anh có thấy không?
Đại Vỹ cũng mừng không kém cô, phấn khích nói:
- Tiểu Lệ! Anh cũng vậy! Anh cũng thăng cấp rồi. Từ võ sĩ cấp 5 thành võ sư cấp 5 rồi! Đây là mơ phải không?
Ngọc Linh thấy bọn họ mừng như vậy liền che miệng cười. Ông trưởng thôn sau một hồi ngơ ngác, hiểu ra được ông liền trợn mắt hét lên:
- Cái gì? Thăng cấp rồi? Cả hai đứa đều thăng cấp rồi sao? Có thật không?