Mộc Quy

Chương 5




Sau khi đã ăn uống no nê, Mộc Quy ôm Mèo Béo nằm xuống, cô vuốt ve Mèo Béo khiến cho nó cảm thấy thoải mái, nằm trong lòng cô kêu gừ gừ. Mộc Quy bắt đầu lên kế hoạch cho chính bản thân mình. Cô có khả năng hồi sinh vô hạn nhưng lại không có thực lực. Tuy không muốn nhưng vẫn phải nói rằng cô hiện tại rất yếu, yếu đến mức chỉ cần chạy bộ mười phút là đã cảm thấy mệt chứ đừng nói gì đi giết đám quái vật kia. Điều đầu tiên cô cần phải làm là rèn luyện thân thể mình, nếu không thì cô chỉ có thể thành bao cỏ cho tụi quái vật kia phát tiết mà thôi, như vậy thì vừa đau đớn mà vừa mất mặt nữa.

Con người trong tình cảnh khắc nghiệt sẽ được chia ra làm hai loại, loại thứ nhất là bó tay chịu chết, chấp nhận số phận. Loại thứ hai là tìm đường sống trong chỗ chết, kích thích ý chí sinh tồn mạnh mẽ để được sống. Rõ ràng Mộc Quy cô thuộc loại thứ hai. Huống hồ cô còn có khả năng hồi sinh vô hạn, ngoài ra cô còn đang mang trọng trách trong người. Cô sẽ không dễ gì mà buông tay chịu chết.

Vài vấn đề bắt đầu được đặt ra trong đầu Mộc Quy: Thứ nhất, cô sẽ rèn luyện thể lực bằng cách nào? Thứ hai, làm sao để giết đám quái vật kia? Thứ ba, dùng thứ gì để làm vũ khí? Cô cũng không thể nào dùng tay không mà xé chúng nó ra được. Và cuối cùng, làm sao để đi ra khỏi khu rừng này? Bốn vấn đề cần giải quyết trước mắt là vậy. Đau đầu nhất vẫn là vấn đề vũ khí, không có vũ khí thì sẽ không giải quyết được vấn đề nào cả. Đang lúc rầu rĩ xem coi nên kiếm vũ khí ở đâu thì Mộc Quy đột nhiên nhớ đến Mèo Béo, cô vừa vuốt Mèo Béo vừa mở miệng hỏi:

"Béo à, em có thể lấy ra cho chị món vũ khí nào không? Là thứ có thể giúp chị tạo ra thương tổn cho đám quái vật đen thui hồi nảy đó?"

"Meo~" Mèo Béo kêu lên một tiếng đáp lại, rồi làm ra biểu cảm như đang suy tư, Mộc Quy cũng không làm phiền nó, cứ để nó suy nghĩ. Tầm mười phút sau, Mèo Béo nhảy khỏi người cô rồi nhìn về phía trước, kêu "meo" lên một tiếng, ngay lập tức dưới đất xuất hiện một cây cung tên kiểu cổ xưa và một ống đựng đầy tên. Cung lên không biết làm bằng chất liệu gì nhưng lại có màu bạc óng ánh, họa tiết dây leo màu xanh lá được điêu khắc khéo như ẩn hiện trong, ôm lấy toàn thân cung. Đầu cung là hình con phượng hoàng cũng màu bạc đang vươn cánh, ngửa cổ lên trời như đang chuẩn bị phóng vút lên cao. Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh. Cũng giống như Mộc Quy cô, trãi qua quá trình đau đớn giày vò nhưng vẫn sống lại để thực hiện sứ mệnh của mình!

Bao đựng tên và mũi tên cũng có họa tiết giống với cung tên. Lóe ánh sáng bạc óng ánh xen lẫn màu xanh của cây cỏ, tạo nên cảm giác hài hòa. Mộc Quy cầm cung tên lên để xem thử. Trái với tưởng tượng của cô, cung tên lại nhẹ bổng không hề có chút sức nặng nào. Cầm vào rất vừa tay, cứ như cung tên này được tạo ra là để cho cô vậy. Mộc Quy yêu thích không thôi, cứ cầm lấy cung tên mà vuốt ve không muốn buông ra. Cô mỉm cười nói với Mèo Béo:

"Em có thể biến ra súng ống đạn dược gì không? Hay chỉ có mỗi cung tên này thôi?" 

Mèo Béo lắc đầu một cái rồi lại gật đầu một cái.

"Ý em là em chỉ có thể biến ra mỗi bộ cung tên này thôi hả?" Mộc Quy lại hỏi.

Mèo Béo lại vừa gật đầu vừa lắc đầu khiến Mộc Quy khó hiểu nhìn nó. Mèo Béo thấy vậy bèn chạy lại gần bao đựng cung tên, dùng cái chân béo mập đầy lông của nó vỗ vỗ vào bao đựng tên.

"À, em còn có thể biến ra cung tên hả?" Mộc Quy hỏi, sau đó cảm thấy cũng đúng, dù gì cung tên cũng có hạn, nếu như xài xong mà hết thì chẳng lẻ mình cũng tèo luôn sao. Mộc Quy hài lòng mỉm cười, sau đó nhào tới bế thốc Mèo Béo lên, cho nó mặt đối mặt với mình rồi nói:

"Em đúng là bàn tay vàng của chị mà! Hoàng Thượng à, ngài thật là đa tài đa nghệ quá đi!!"

"Meoo~" Mèo Béo nghe cô khen, bèn bắt đầu thể hiện ra khí thể quan lâm thiên hạ, hí mắt nghiêm mặt meo một tiếng với cô như muốn nói "Chuyện vặt, trẫm còn lợi hại hơn gấp trăm lần."

Mộc Quy vui vẻ đùa giỡn với Mèo Béo, sau đó đặt Mèo Béo xuống, cầm cung lắp tên vào để thử nghiệm tính năng của cung tên này. Chưa bao giờ ăn thịt heo nhưng cũng đã từng thấy heo chạy. Mộc Quy cũng đã từng thấy người ta bắn tên rất nhiều. Cô bèn học theo tư thế đó rồi làm hàng loạt động tác: hóp bụng, lắp tên vào cung, kéo căng cung tên, ngắm vào cái cây đằng xa rồi bắn!

Vèo!

Mũi tên lao vút đi cắm phập vào thân cây?

No no, đây chỉ là tưởng tượng hão huyền của Mộc Quy mà thôi. Thực tế thì mũi tên chệch ra khỏi tay cô, rớt ngay xuống đất cách đó không xa. Có mất mặt không cơ chứ!!

Mèo Béo cũng khinh bỉ nhếch mép nhìn Mộc Quy, sau đó quay đít đi tìm chỗ để nằm phơi nắng.

"Con bà nó!" Mộc Quy mất mặt chửi thề một tiếng, sau đó lắp tên thử lại lần nữa. Thế nhưng sự thật thảm khốc, toàn bộ đều thất bại hết. Mộc Quy tức giận tới mức muốn quăng cung tên đi nhưng cô lại không nỡ. Cô chán nãn ngồi bệt xuống đất, nhìn chằm chằm cung tên trong tay mình, cắn răng nghiếng lợi nói: "Tao không tin là không chinh phục được mày!" Mộc Quy thở hổn hển, sau đó lại lắp tên vào. Nhưng cô không vội bắn mà ngồi đó tìm hiểu rõ ràng mọi thứ, tìm xem mình sai ở đâu, sau đó rút ra kinh nghiệm cho riêng mình.

Sau khi cảm thấy mình đã tìm hiểu kỹ càng mọi thứ, Mộc Quy tiếp tục đứng lên để tập bắn cung tên, lần này đã đỡ hơn lần trước, thế nhưng vì thiếu lực nên cung tên bắn ra không được xa, cũng không trúng ngay đích mà cô muốn. Mộc Quy lại rút kinh nghiệm, cô quên ăn quên uống cứ thế mà tập bắn cung cả buổi trời. Thật ra không phải là Mộc Quy cô kiên cường gì cả, mà chẳng qua là cô cảm thấy hứng thú với cung tên mà thôi. Đối với cô chỉ có hai loại: hứng thú hay không hứng thú. Điều làm cô hứng thú thì cô sẽ quyết tâm học cho bằng được.

Mộc Quy cứ thế mà tự học bắn cung, bước đầu tiên là cần phải bắn được tên trúng đích đã rồi mới tính tiếp. Mộc Quy dồn hết tinh lực để học bắn cung, vài ngày trôi qua mà công việc của cô chỉ gói gọn trong ăn, ngủ, học bắn cung. Cô bắn nhiều tới nổi ngón tay kéo cung đã xưng đỏ lên khiến cô đau đớn mỗi khi kéo cung, cánh tay thì mỏi nhừ, nhưng đau đớn này chả thấm vào đâu với đau đớn mà bọn quái vật kia gây ra cho cô. Mộc Quy cô nhất định phải học được cách bắn cung!