Năm ấy, đứa trẻ khẽ khàng quỳ gối bên chân ta, đầu dập xuống đất, cẩm bào sắc tím nhàn nhạt, mảnh lưng hơi cúi thành một đường cong, tựa như đoá mộc lan ngậm nụ đợi thì toả sắc. Nhìn mãi cũng chẳng nhận ra chút sức sống lưu lại trên người đứa trẻ năm tuổi này, thế mà nó lại là chủ nhân kế nhiệm của Vĩnh Yên cố gia, nhỏ như vậy đã phải oằn lưng gánh lấy cơ nghiệp muôn đời của gia tộc.
Từ xưa đến nay, gia chủ các đời Cố gia đều chết yểu ngay khi còn tuổi tráng niên. Họ đạt được quyền thế nhưng cái quyền thế đó lại chẳng bao giờ là đủ. Điều này dường như đã thành số mạng. Mà số mạng đó lại đang nằm gọn trong lòng bàn tay đứa trẻ này, nó đang lạnh run, đến mức chẳng dám ngẩng đầu mà liếc ta lấy một cái. Ta vốn chẳng ngờ được nó lại là con của người.
Ta bảo: “Ngươi đứng lên đi.”
Nó rút cuộc cũng ngẩng đầu lên nhưng vẫn quỳ nguyên giữ lễ, mi mắt cụp xuống. Ta đặt chén trà lên bàn đến cạch một cái, nó giật mình lảo đảo cả người, lúc lâu sau mới lúng búng cất giọng non nớt mang theo tiếng khóc nghẹn ngào: “ Sư phụ, phụ thân trước lúc lâm chung đã dặn dò, nhất định phải mời người về nhà, cha chỉ yên tâm giao con cho người mà thôi, nếu người không đáp ứng, con quyết không đứng dậy…”
Ta ngẩng đầu chỉ thấy duy nhất một cánh bướm chao liệng ngoài song cửa, sắc thái diễm lệ, bay lượn mới tự tại làm sao. Được rồi, đứa trẻ này, phụ thân nó đã qua đời, cố gia chủ Cố gia Cố Thanh Ngôn, sư phụ của ta đã mất một tháng trước, khi bị kẻ thù đánh úp vào một đêm trăng vằng vặc, năm ấy hai mươi bảy tuổi.
Cái đếm biết được người đó mất, ta dung Ly Hồn thuật thiêu rụi núi mộc lan. Hoa mộc lan nơi lưng chừng chừng núi trong nháy mắt hoá thành liệt hoả rừng rực, ta không biết lúc người chết có mảy may nhớ đến ta hay không, lòng đau đớn khôn nguôi hút cạn khí lực của ta, ta ngã vào ngọn lửa bùng cháy, nghe tiếng sinh mệnh dần dần trôi đi. Mỗi lần dung Ly Hông thuật, ta lại gần cái chết thêm một chút.
Cái đếm biết được người đó mất, ta dung Ly Hồn thuật thiêu rụi núi mộc lan. Hoa mộc lan nơi lưng chừng chừng núi trong nháy mắt hoá thành liệt hoả rừng rực, ta không biết lúc người chết có mảy may nhớ đến ta hay không, lòng đau đớn khôn nguôi hút cạn khí lực của ta, ta ngã vào ngọn lửa bùng cháy, nghe tiếng sinh mệnh dần dần trôi đi. Mỗi lần dung Ly Hông thuật, ta lại gần cái chết thêm một chút.
Ta thật không muốn tin người đã chết nhưng lại không thể không tin. Cánh tay phải đắc lực nhất của Trần vương tử Tô Dự, Cố Thanh Ngôn, hiểm hoạ bên mình chẳng bao giờ thiếu. Giả sử lúc sống người gặp cả ngàn cuộc ám sát, dù chỉ thua một lần thì chính là thất bại, mà tổng cộng người chỉ thua có đúng một lần mà thôi.
Đến bảy tuỳ tùng cũng đồng loạt theo tiểu chủ nhân quỳ mà hành lễ, chỉ có điều tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm bên hông. Ta biết bọn họ xem ta là gì, một bé gái mồ côi được Cố gia thu nhận, nhờ có Cố gia che chở giữa thời buổi loạn lạc mà sống tạm qua ngày, nhưng lại trái gia quy mà sử dụng cấm thuật, cuối cùng bị gia chủ trục xuất khỏi gia môn, người như thế bảo sao có thể tin tưởng được đây. Ta và Cố gia ngăn cách bởi biết bao ân oán, cũng chẳng biết ân đức sâu đậm hay oán thù đậm sâu hơn, họ lo ngại ta tổn hại đến tiểu chủ nhân của mình.
Cũng có thể là gia chủ họ trước lúc lâm chung đã chọn ta bảo vệ cho huyết mạch duy nhất của người là muốn truyền đạt cái gì. Năm năm trước, lúc trục xuất ta khỏi sư môn, lời nói như chém đinh chặt sắt ấy vẫn văng vẳng bên tai, người nói: “A Trăn, ngày nào đó, Ly Hồn thuật sẽ cướp đi tính mạng của ngươi, Gia quy Cố gia ai cũng không được phép làm trái, cầm lấy năm mươi lượng rồi lấp tức đi ngay đi, Cố gia và ngươi từ nay về sau không liên quan gì nữa, ta cũng vĩnh viễn không muốn gặp lại ngươi.” Năm ấy ta mới mười tám.
Ly Hồn thuật sẽ không cướp đinh tính mạng của ta, trừ người ta sẽ chẳng vì ai mà dung đến Ly Hồn thuật, thậm chi ngay cả bản thân mình. Ta sử dụng cấm thuật này, mỗi lần giết người lại giảm đi một tấc sinh mệnh, chỉ để bảo vệ người mà thôi , nhưng có lẽ người chẳng hề hay biết.
Rời khỏi Cố gia, ta chọn sơn cốc bạt ngàn mộc lan này quy ẩn. Loại mộc lan đoá nhỏ cánh trắng này vừa thanh khiết lại diễm lệ, mỗi lần gắng nở hoa chỉ để chào đón mùa xuân, giống lúc đang còn ở Cố gia, ta một lòng mong muốn trở thành người con gái đẹp nhất để thu hút được ánh mắt người, trở thành người con gái mạnh mẽ nhất để có thể cùng người kề vai sánh bước. Nhưng tất cả chỉ là quá khứ. Tại sơn cốc này, mỗi đêm trăng sắng ta lại nhớ tới nỗi đau khi nhỏ lúc tu tập Ly Hồn.
Rời khỏi Cố gia, ta chọn sơn cốc bạt ngàn mộc lan này quy ẩn. Loại mộc lan đoá nhỏ cánh trắng này vừa thanh khiết lại diễm lệ, mỗi lần gắng nở hoa chỉ để chào đón mùa xuân, giống lúc đang còn ở Cố gia, ta một lòng mong muốn trở thành người con gái đẹp nhất để thu hút được ánh mắt người, trở thành người con gái mạnh mẽ nhất để có thể cùng người kề vai sánh bước. Nhưng tất cả chỉ là quá khứ. Tại sơn cốc này, mỗi đêm trăng sắng ta lại nhớ tới nỗi đau khi nhỏ lúc tu tập Ly Hồn.
Ta hỏi đứa trẻ đang quỳ dưới đất: “Ngươi tên gì?”
Hắn đáp: “ Ngôn Trăn, sư phụ, con tên Cố Ngôn Trăn.”
Thanh Ngôn, năm năm rồi chưa được gặp người, mà ta trọn kiếp này cũng chẳng gặp lại người được nữa.
Mộc lan vẫn nở bên song cửa vậy mà ta nghe chẳng thấm chút mùi vị hương hoa…