Hùng biện là bạc, trầm lặng là vàng.
Hùng biện cũng không tồi mà, ít nhất thì cũng là bạc.
Này bạn, đó là tiêu chuẩn của phương Tây,đối với người Trung Quốc, trầm lặng là bạc, trầm lặng là vàng, trầm lặng là thật lòng.
Vậy thì hùng biện là gì?
Hứ, nói ra sẽ khiến bạn chết khiếp đấy. Hùng biện chính là:
Lời ngon tiếng ngọt, lẻo mép, dẻo mỏ.
Lời lẽ không đáng tin, lời không thật lòng, khua môi múa mép.
Hùng biện là... một sự tán dương không đáng giá ư?
Có chứ, nhưng không phải là một sự tán dương, đều là những lời tâng bốc mang nghĩa xấu, kiểu như là:
Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo.
Trời ơi, đó là ngụy biện chứ không phải là hùng biện.
Ngụy biện cũng như vậy:
Lải nhải con cà con kê...
Nói trắng thành đen...
Đây chẳng phải là cách nhìn nhận của mỗi người sao? Anh nói theo ý anh, tôi nói theo ý tôi.
Cái gì? Bạn không chết khiếp sao? Vậy thì tôi sẽ nói cho bạn biết hậu quả của việc không chịu trầm lặng:
Tai vách mạch rừng
Họa ra từ miệng
Còn nói gì nữa không?
Không nói nữa. Nhưng tại sao người Trung Quốc lại tôn sùng sự trầm lặng?
Bởi vì tổ tiên của chúng tôi tôn sùng sự trầm lặng.
Trầm lặng chính là sự khinh mạn ở mức cao nhất.
Như mọi người trên thế giới đều biết, người Trung Quốc là người ồn ào nhất trên thế giới. Một đám người hát hò ồn ào trong quán rượu chắc chắn chỉ có thể là người Trung Quốc. Ở một số quán ăn phương Tây, cứ thấy người Trung Quốc là lập tức sắp xếp họ ngồi vào cái bàn thật tách biệt với xung quanh. Bởi vì sao? Bởi vì người Trung Quốc rất ồn ào.
*
* *
À, thì ra sự trầm lặng của người Trung Quốc là có tiền đề. Trầm lặng là đang quan sát đối phương. Trầm lặng cũng có nguyên nhân.
Đàn ông trầm lặng trước mặt đàn bà.
Chồng trầm lặng trước mặt vợ.
Con cái trầm lặng trước mặt bố mẹ.
Nhân viên trầm lặng trước mặt ông chủ.
Còn anh, chính là sự trầm lặng của một người đàn ông trước mặt đàn bà.
Nhưng anh... đã từng không trầm lặng.
Mấy ngày trước, chính vào mấy ngày trước, người mà hết lần này đến lần khác gọi điện thoại đến cho tôi chẳng nhẽ không phải là anh? Người mà cứ gọi điện thoại là buôn cả tiếng đồng hồ đó chẳng nhẽ lại không phải là
Mới có mấy ngày nhỉ? Anh đã biến ngay thành một con quái vật nuốt bóng, há cái miệng đen sì, rộng ngoác của mình ra... tôi ném câu nào ra anh nuốt luôn câu đó, nhất quyết không chịu ném trả. Anh ấy không muốn nói chuyện với tôi sao?
Có chuyện gì thế nhỉ? Bị ốm chăng? Lái xe mệt quá chăng? Hay là tôi có chỗ nào đắc tội với anh?
Làm gì có, tôi chẳng đắc tội gì với anh cả. Ngày hai mươi, lần đầu tiên hẹn hò, cuộc hẹn kéo dài đến tám tiếng đồng hồ. Ngày hai mốt, anh gọi điện thoại đến, nói chuyện gần hai tiếng đồng hồ. Mới có mấy ngày nhỉ? Giữa khoảng thời gian đó đã có chuyện gì xảy ra rồi...
Khoan đã... giữa khoảng thời gian đó còn có chuyện gì xảy ra. Buổi tối trước khi anh xuất phát đã gọi điện cho tôi…
- Ngày mai anh sẽ đến bang H thăm mấy người thân. Lúc anh mới đến Mỹ, anh đã ở trong nhà họ, họ đối xử với anh rất tốt. Anh thường gọi họ là bố mẹ…
- Hả? Vậy thì nên đến thăm hỏi họ một chút, dù sao cũng là lễ Tạ ơn mà...
- Em... tối nay có thể qua... giúp anh... packing (thu dọn hành lí) một chút được không?
- Em? Tối nay á? Bây giờ sao?
Khó xử. Tương đối khó xử.
Trời đã tối đen, cơn mưa mùa đông lất phất, đường chắc chắn rất trơn, mà đường đến chỗ anh thì vô cùng ngoằn ngoèo, lên núi xuống ghềnh, lại còn phải đi men theo con đường một làn ven hồ. Tôi sợ nhất là những con đường kiểu này, phía trước mà có xe tiến lại, đèn xe chiếu sáng một cái là tôi chẳng nhìn thấy gì hết, rất dễ xảy ra tai nạn giao thông... hoặc là lao thẳng xuống hồ.
Khả năng nhớ đường của tôi rất kém, nhất là khi tôi ngồi trên xe mà người khác lái, lúc ấy tôi không thể nhớ đường, mặc cho ai muốn dẫn đi đâu thì đi. Mà đến nhà anh đều không phải là tôi tự lái xe, giờ tôi chẳng thể nào nhớ đường tới nhà anh nữa. Điều quan trọng hơn là, tôi đang đắp mặt nạ, mặt mày trông như con quỷ, làm sao có thể ra ngoài gặp người khác được?
- Em... à... làm sao em giúp anh packing được? Em không biết đồ đạc anh để đâu, lại chẳng phải liên tục hỏi anh ấy chứ? Thế thì chi bằng anh tự mình packing cho nhanh…
- Thế cũng được, vậy để anh tự packing vậy! Bye!
- Bye!
Lẽ nào anh ấy tức giận rồi sao?
Còn chưa lấy tôi về đã muốn tôi chăm lo cho cuộc sống của anh rồi sao? Anh sống độc thân đã ngần ấy năm rồi, tự lái xe đi du lịch chắc không ít lần? Chẳng nhẽ không phải toàn là tự anh packing hay sao? Vậy thì anh ấy gọi ai tới packing cùng nhỉ?
Khoan đã... khoan đã... chính bởi vì packing là một chuyện nhỏ, mà bản thân anh chắc chắn tự biết packing, vì vậy anh ấy gọi tôi qua packing chắn chắn chỉ là một cái cớ. Lúc nào không packing lại đi packing đúng vào nửa đêm nửa hôm? Muộn như vậy qua đó, chẳng nhẽ định packing xong sẽ để tôi tự lái xe về nhà lúc nửa đêm nửa hôm?
Chắc chắn là không rồi.
Xem ra anh ấy... có dụng ý khác, chắc là muốn tạo dựng một bộ phim sex rồi.
Anh không giống như những anh chàng trước đây tôi từng hẹn hò. Những người ấy muốn làm gì đều hiện rõ ở trên mặt, cũng viết hẳn lên miệng. Thì vốn dĩ những chuyện rõ ràng như vậy... sao còn phải úp mở, che đậy làm gì? Bọn họ muốn cái gì tôi đều biết hết, tôi cũng muốn nhanh chóng thỏa mãn chút mong muốn ấy của họ để thoải mái yêu đương.
Nhưng anh ấy thì khác, anh ấy là một người đàn ông Trung Quốc truyền thống, làm chuyện gì cũng rất coi trọng tính hàm súc, gặp chuyện gì cũng chỉ cần nói ba câu là có thể biểu đạt hết suy nghĩ. Chỉ có điều người nghe có ngộ ra được hay không mà thôi.
Chắc chắn là như vậy rồi! Chuẩn bị phải xa nhau mấy ngày rồi, trước khi đi muốn có một đêm lãng mạn. Đàn ông mà, ai chả có ham muốn. Ở bên cạnh người đàn bà mà anh không yêu chắc anh phải cố “nhịn” nhiều lắm, quanh năm suốt tháng chẳng động vào đàn bà mà cũng chịu được. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy không thích đàn bà. Nếu như anh ấy gặp được một người mà... anh ấy rất thích thì có suy nghĩ này cũng là bình thường mà thôi.
Ừm... men theo dòng suy nghĩ này còn phát hiện ối dấu vết.
*
* *
Có lẽ ngay lần hẹn đầu anh ấy đã có suy nghĩ này rồi, chẳng phải sao? Lần đầu tiên hẹn hò mà đã ở bên người ta đến tám tiếng, trong tám tiếng ấy, ít nhất anh cũng đã sắp đặt hai cảnh tượng vô cùng “hàm ý”.
Cảnh tượng một: Đỉnh núi. Hoàng hôn. Nhân vật nam chính và nữ chính cùng ngồi trên một phiến đá, ngắm cảnh hoàng hôn. Gió lạnh thổi tới.
Nam chính (dịu dàng): Em có lạnh không?
Nữ chính (thẳng thắn): Có hơi lạnh anh ạ!
Nam chính (ẩn ý): Anh cởi áo khoác cho em mặc nhé...
Nữ chính (thẳng thắn): Không cần đâu, cởi cho em mặc thì anh cũng lạnh, chúng ta xuống núi đi...
Ý của đạo diễn là: nữ chính sẽ nhận lấy chiếc áo khoác của nam chính, khoác lên người, sau đó nhìn thấy nam chính chỉ mặc có một chiếc áo sơ mi mỏng manh, lạnh đến run người liền chia sẻ chiếc áo khoác với anh, hoặc triệt để hơn là: nam chính hưởng thụ hơi ấm từ cái áo khoác, nữ chính cảm nhận hơi ấm từ lồng ngực anh .
Trên đỉnh núi cao, hai người ôm nhau rất chặt, trên đầu là bầu trời xanh, trắng, bên cạnh là một gốc cây cổ thụ rất to, bốn bề yên ắng không một bóng người, chỉ có những cơn gió thổi nhẹ nhàng mang theo hương thơm hoa cỏ.
Ống kính kéo ra xa, giữa muôn trùng núi non, hai bóng người nhỏ bé đang ôm nhau rất chặt.
Còn có gì lãng mạn hơn thế cơ chứ?
Kết quả là nữ chính lại... Hừ! Chẳng thông minh, chẳng tâm lí chút nào, đi phá tan cảnh tượng lãng mạn ấy mới chán chứ!
Cảnh tượng hai: Bãi đỗ xe ở công viên. Yên tĩnh và trống rỗng, dường như tất cả những chiếc xe khác đều lái đi rồi, chỉ còn lại chiếc xe của nữ chính.
Nam chính (ẩn ý): Nếu như hôm nay không phải em đỗ xe ở đây thì anh đã đưa em về thẳng nhà rồi.
Nữ chính (vui vẻ): Cũng may là em đỗ xe ở đây, đỡ làm phiền đến anh!
(Nam chính và nữ chính lần lượt ngồi vào xe của mình, mỗi người lái về một hướng.)
Lại hỏng việc rồi!
Ý của đạo diễn là: nữ chính làm nũng: Muộn thế này rồi, em muốn anh đi theo xe em về đến nhà...
Khán giả có ngu ngốc đến đâu cũng có thể đoán ra phần tiếp theo của câu chuyện. Nghĩ mà xem, nửa đêm nửa hôm, nam chính đưa nữ chính về nhà, lẽ nào nữ chính lại nỡ để nam chính tự lái xe về nhà một mình? Chắc chắn mà!Thế chẳng phải là... thuyền vào bến đậu hay sao?
Hóa ra anh ấy lần hẹn đầu tiên đã nghĩ... xa xôi như vậy rồi sao? Có phải là quá... vội vàng không nhỉ?
Ừm... nếu là người khác thì đúng là có hơi vội vàng. Nhưng anh ấy thì khác, anh không phải là người đói ăn nên chẳng buồn kén chọn thức ăn, anh là một người vì không yêu nên có thể không quan hệ vợ chồng quanh năm ngày tháng. Có yêu mới làm, không yêu không làm. Thế mới gọi là đàn ông chân chính!
Mà nói thẳng ra thì đó cũng không phải là lần đầu tiên tôi với anh gặp mặt. Đầu tháng 11 tôi đã gặp anh rồi, lúc ấy là bởi vì tôi ngại anh già, lùn và hói đầu nên mới không bị kích thích. Nhưng xét từ góc độ của anh, tôi không hề già, dáng người cũng không thấp, đầu cũng không hói, chẳng nhẽ anh không thể nảy sinh tình cảm với tôi? Tình cảm ấp ủ mấy tuần như vậy chẳng nhẽ không muốn trút ra hay sao?
Nên! Rất nên! Nếu anh ấy không bị kích thích mới gọi là ma quỷ!
*
* *
27/11/2004
I called him twice yesterday, didn’t get a respond. I called him this morning, he was able to pick up his phone and told me he was not able to receive signal at the house. So, I haven’t talked to him since. I miss talking to him.
I need to mention that he cured my PMS. Usually, I have noticeable hormone changes for a couple of weeks around periods. I would get depressed; sometimes I would cry and thinking I can no longer live on my own; I also get knee cap aching, etc. But I noticed that after I met him, no PMS symptoms occurred for this month.
(Hôm qua tôi đã gọi điện cho anh hai lần, không có ai nhấc máy. Sáng nay tôi lại gọi thêm một lần nữa. Lần này thì anh có nghe điện, nói là sóng điện thoại trong phòng không được tốt. Về sau tôi không gọi cho anh nữa nhưng thực sự tôi rất muốn nói chuyện với anh.
Ở đây tôi muốn đề cập một chút, anh đã chữa trị khỏi cho tôi các triệu chứng trước kì kinh nguyệt. Thường cứ một hai tuần trước kì kinh, hocmon trong cơ thể tôi lại có sự biến đổi rất rõ ràng. Tôi thường cảm thấy buồn bã, khóc lóc, cho rằng tôi không thể tiếp tục sống được nữa, đầu gối tôi sẽ đau nhức... Nhưng tôi để ý kể từ khi gặp anh, hàng tháng tôi đều không thấy xuất hiện các triệu chứng nà
*
* *
Ngày 29 tháng 11. Thứ hai.
- Hello?
- Là em đây, Phiêu đây mà. Anh nói hôm nay anh sẽ về đến nhà. Em gọi để hỏi xem... anh đã đi đến đâu rồi...
- Anh đang ở trên đường...
- Hôm nay anh có thể về đến nhà không?
- Chắc là có.
- Vậy em... hôm nay sẽ đến chỗ anh... Em có mua một ít thức ăn, chúng ta cùng nấu cơm tối...
- Ngoài trời đang mưa to, đường rất trơn, khi nào về đến nhà anh sẽ gọi cho em...
- Ok, anh lái xe cẩn thận...
- Bye!
- Bye!
30.
Yêu nhau bao lâu mới có thể lên giường?
What (cái gì)? Cái này cũng là một vấn đề à? Nếu như đã thích rồi,yêu rồi, lên giường hay không lên giường tùy thuộc vào việc có ham muốn hay không mà thôi?
Đi theo tiếng gọi của cảm xúc, tiếng gọi của ham muốn, thích lên giường thì lên giường, không thích thì thôi.
Đi theo tiếng gọi ham muốn của ai? Đi theo tiếng gọi cảm xúc của ai? Theo các nghiên cứu cho hay, đàn ông chỉ trong vòng một tuần là đã muốn lên giường rồi, còn đàn bà thông thường phải mất ba tháng mới nghĩ đến chuyện lên giường. Vậy đi theo tiếng gọi cảm xúc của đàn ông hay đi theo tiếng gọi cảm xúc của đàn bà?
Ặc... cái này... Cảm xúc của ai không quan trọng, quan trọng là “thích” và “yêu”. Có yêu có thích rồi thì không có ham muốn cũng thành có ham muốn. Những người yêu nhau, chỉ cần xuất phát từ tình yêu thì có thể lên giường hay không đều là những chuyện hiển nhiên rồi.
Thôi bỏ đi, lí luận suông có ai là không biết? Có thể giải quyết được vấn đề thực tế không? Vấn đề thực tế hiện nay là: nên đi theo tiếng gọi cảm xúc của ai, điều này cực kì quan trọng. Chỉ cần một sơ suất nho nhỏ là sẽ thua cả bàn cờ.
Thử xem chị Thanh Tâm giải đáp băn khoăn thầm kín như thế nào nhé: Tuyệt đối đừng lên giường ngay trong lần hẹn đầu tiên. Đàn ông thường không biết trân trọng với những thứ dễ có được...
Mẹ kiếp, dọa ai chứ? Chỉ nghe sơ qua cũng biết là mang ra để dọa con nít rồi. Chúng tôi đều là những người đã trưởng thành rồi nhé!
Lời khuyên của người từng trải: Đừng lên giường trong lần hẹn hò đầu tiên, bởi vì bạn sẽ mất anh ấy. Tốc độ mất anh ấy tỉ lệ thuận với máy đo trái tim của bạn...
Người từng trải? Từng trải cái gì?Từng trải chuyện hẹn hò? Từng trải mấy lần? Không hẹn hò dăm bảy lần, ai có thể rút ra một cái kết luận nghiêm túc như vậy?
Hiện nay ở trên mạng, có câu châm ngôn nào không thể tìm ra cơ chứ? Hãy xem tôi đây: Sex chính là công cụ để bạn giữ chân một người đàn ông hoặc tình yêu của mình. Thế nào? Quê mặt chưa? Còn coi chuyện lên giường là chuyện hi sinh và cống hiến của phụ nữ nữa hay thôi? Sai rồi, giờ lên giường đã không còn là chuyện hi sinh hay cống hiến, mà là…
(Khoan đã, khoan đã, chuyện này đúng là có chút... bất thường. Nếu như nói theo cách đó thì chẳng phải chúng ta đã tóm được cả “nắm” đàn ông với tình yêu trong tay rồi hay sao? Ở đâu? Đàn ông ở đâu? Tình yêu ở đâu? Một hai ba bốn năm sau bảy tám chín mười... đều đã làm tình rồi, nhưng sao chẳng nắm bắt được cái gì, cho dù đàn ông hay tình yêu. Giờ chẳng phải là trắng tay hay sao?)
Một người nọ, một lần đến bên giếng chẳng may bị rắn cắn thì đến mười năm sau vẫn sợ bóng sợi dây thừng in ở dưới giếng. Có người tuyên truyền rằng cứ nhìn thấy bóng dây thừng là phải chạy... cách nhìn nhận thật quá phiến diện.
Một người nọ, một lần đến bên giếng bắt gặp một con ếch, chẳng may hôn phải nó, ếch biến thành hoàng tử, hai người rơi vào lưới tình, kết thành đôi uyên ương sống vui vẻ trọn đời. Thế là những người biết chuyện liền thổi phồng rằng muốn có nhân duyên thì cứ đến giếng nước... chuyện này cũng quá sức phiến diện.
Những chuyện phiến diện như thế này không thể cho ra một đáp án chính xác. Theo báo cáo thống kê:
Báo cáo điều tra qua mạng về tình yêu của Trung Quốc: linyiz.blog.hexun /6371162_d.html
Các mục điều tra: “Bạn và anh ấy/cô ấy quen biết bao lâu thì lên giường? (tính toán trong khoảng thời gian ngắn nhất)
(Có tất cả 12.506 người tham gia)
14,991%: 1 tháng sau
14,24%: 3 tháng sau
13,64 %: sau khi xác định quan hệ hôn nhân
12,51%: căn cứ vào hoàn cảnh v
11,59%: nửa năm
9,7%: 1 tuần
6,81%: 1 năm
4,38%: 1 ngày
3,32%: 1 giờ
Mới quen một tiếng đã lên giường, có hơi gấp gáp quá. Chỉ có đi chơi gái mại dâm mới nhanh như vậy.
Sau khi xác định quan hệ hôn nhân mới lên giường, thời gian quá dài, chỉ có những người mà đại diện là mẹ tôi mới như vậy, hoặc là những người bị lãnh cảm tình dục.
Đấy là hai thái cực, các mức độ nằm trong hai thái cực đó đều là bình thường.
*
* *
Dưới đây là các con số cá nhân, xin cống hiến ọi người tham khảo:
Ai/ Quen bao lâu thì hẹn hò/ Hẹn hò bao lâu thì lên giường/ Ai chủ động?
1.Người Indo/ một kì nghỉ hẻ/ 6 tháng/ cả hai.
2. Người Trung Đông/ hai năm/ mấy tháng (không thể coi là hẹn hò, chỉ là vụng trộm mà thôi)/ cả hai.
3. Bạn học đại học/ ba, bốn tháng/ một, hai tháng sau/ tôi chủ động.
4. Tên khốn/ một hai tháng/ một hai tháng/ hắn chủ động
5. Người tình một đêm/ một năm sau/ không hẹn hò/ tôi chủ động.
6. Người Ấn Độ/ quen nhau là hẹn hò/ hẹn hò là lên giường/ anh ta chủ động.
7. Người Mỹ/ quen nhau là hẹn hò/ hẹn hò là lên giường/ anh ta chủ động.
8. Người Canada/ hai tuần/ ba tháng sau/ cả hai.
9. Người quen trên mạng/ hai tuần/ ba tháng sau/ cả hai.
10. Bạn trên mạng/ nói chuyện một, hai tháng qua mạng/ lần đầu hẹn hò là lên giường/ anh ta chủ động.
11. Bạn trên mạng/ nói chuyện trên mạng một, hai tháng/ hẹn hò ba, bốn tháng là lên giường/ anh ta chủ động.
12. Bạn trên mạng/ nói chuyện trên mạng một, hai tháng/ hẹn hò hai tháng là lên giường/ anh ta chủ động.
Điểm khác biệt: thời gian lên giường khác nhau.
Điểm giống: Đều kết thúc chẳng vì lí do gì.
Lời khuyên của chuyên gia: Nên học cách từ chối, hãy học cách nói: “Em vẫn chưa muốn”, “Em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng”, “Giờ chưa phải lúc”, “Em hi vọng quan hệ của mình phát triển chậm lại một chút”... Khi bạn học được, không e sợ và thường xuyên nói câu này, đến một lúc nào đó đột nhiên bạn không muốn nói những câu như thế này nữa, vậy thì... có lẽ mọi thứ đều đã ok!
Ha ha ha... chuyên gia có khác, quả nhiên nói năng rất thấu đáo!
Một chai rượu vang đỏ, hai cái ly.
Tư thế rót rượu của anh rất nho nhã, cách bê ly rượu cũng rất có thần, dáng vẻ uống rượu rất thư thái, làn môi được rượu vang tưới ướt càng thêm gợi cảm.
Lông mày rậm, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, vầng trán đầy đặn... trông trẻ hơn lần trước lúc gặp anh ở công viên ít nhất bảy, tám tuổi.
Tại sao tướng mạo của một người lại có thể biến đổi lớn đến như vậy? Là do ánh đèn? Là do tâm trạng?
Trên cái bàn to ở giữa phòng bếp, anh ngồi ở ghế chủ nhân, tôi ngồi ngay bên cạnh anh, tạo thành hình chữ L.
Trên cơ thể anh tỏa ra một mùi thơm, không phải là mùi nước hoa hòa quyện vào mùi rượu, cũng không phải là mùi nước hoa đắt tiền để lại sau khi ngấm vào từng thớ thịt hay lỗ chân lông, mà là một mùi hương rất tự nhiên, được phát ra từ bên trong cơ thể, dường như là mùi hương đã có ngay từ khi sinh ra.
Hít một hơi thật sâu để ùi hương ngấm vào phổi.
Anh mỉm cười, giải thích:
- Anh đang luyện “hương công”...
- Oa, hương công? Trên đời này lại có môn võ công thần bí thế sao?
Anh từ vàng biến thành bạc, thao thao bất tuyệt. Khoe khoang các thành tựu của mình.
Một thanh niên trẻ tuổi, chỉ có nắm đấm, một mình đến Mỹ lập nghiệp.
Ở trong nhà của một đôi vợ chồng người Mỹ.
Đổi nghề, lấy bằng tiến sĩ.
ường đường chính chính vào làm việc tại đại học F lừng danh.
Lịch sử hai mươi năm phấn đấu, một bức tranh rung động lòng người .
(Bộ phim kết thúc, đạo diễn vươn vai)
- Năm anh viết luận văn tốt nghiệp, phải đi làm điều tra xã hội, tình cờ gặp một tướng quân người Đài Loan... Ông ấy chuẩn bị về hưu, đã từng có một cuộc đời huy hoàng. Anh rất thích nói chuyện cuộc đời, lí tưởng, mục tiêu theo đuổi với ông ấy. Ông ấy nói với anh rằng, hãy đi con đường của mình, đừng bao giờ dừng bước. Nếu người khác có thể đuổi kịp thì tốt, không đuổi kịp có nghĩa là không cùng một đường.
(Danh ngôn! Đúng là sấm nổ bên tai.)
- Nhân sinh quan của ông ấy đã ảnh hưởng rất nhiều đến anh...
(Cảm động quá! Thật là một cảnh tượng tuyệt mĩ! Đạo diễn, sao anh lại nhìn em như vậy? Đôi mắt anh sao mà sáng quá, sao mà to quá, tràn đầy tự tin, tràn đầy kì vọng. Em thề, em thề: cả đời này sẽ ở bên cạnh anh!)
- Em... giúp anh mát xa một chút được không? Trước đây lúc thi chạy ở trong nước, anh từng bị thương.
- Ok!
- Ở đâu nhỉ?
- Ở... trên nền nhà phòng khách nhé!
- Trên nền nhà? Cũng được!
- Anh dạy em trước đi, em không biết mát xa.
- Ok. Nhìn nhé, trên vai... thế này này. Trên lưng...như thế này... như thế này...
(Hơi nóng. Toàn thân tê d, mềm nhũn. Đây có phải là điểm huyệt như trong truyện thường nói đến không nhỉ? Tôi bị điểm trúng huyệt rồi! Ôi... dễ chịu quá! Ấn tiếp... ấn tiếp. What? Mới đó mà đã ấn xong rồi à?)
- Dạy lại đi, người ta vẫn chưa biết mà...
- You are pretending (Em đang giả vờ)...
(Báo cáo đạo diễn, lần này không phải là do nữ diễn viên chính, là do câu thoại của diễn viên nam chính... quá ư là... có sức phá hoại không khí.)
Nam diễn viên chính nằm sấp xuống sàn nhà.
Nữ diễn viên chính lại gần, đặt tay lên vainam diễn viên chính, bắt đầu mát xa. Ấn này... ấn này... nữ diễn viên chính bắt đầu bị kích thích, nằm bò cả người lên cơ thể anh, ôm lấy vai anh. Con chó nhỏ cũng chạy lại hóng hớt, hôn cái này, hít hít cái kia...
Nam diễn viên chính đẩy con chó nhỏ ra, đứng dậy kéo nữ diễn viên chính ngồi lên ghế sô pha. Nữ diễn viên chính ngồi xuống trước, nam diễn viên chính ngồi xuống bên cạnh cô.
Nữ diễn viên chính không động đậy, nam diễn viên chính cũng không manh động.
Sau đó nam diễn viên chính vòng cánh tay ra ôm chặt lấy nữ diễn viên chính. Nữ diễn viên chính ngã vào vòng tay anh,cô ngẩng mặt, nam diễn viên chính ghé sát lại, lưỡi anh bắt đầu quấn chặt lấy lưỡi cô. Đầu lưỡi anh rất cứng, mơn man khiến cô cảm thấy rất dễ chịu. Đồng thời đôi bàn tay to của anh bắt đầu sục sạo trên người cô, chẳng mấy chốc đã bóp chặt đôi bầu ngực của cô. Nữ nhân vật chính kinh ngạc,bởi vì đó mới là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật. Nhưng sự cuồng nhiệt của anh khiến cho cô cũng bị kích thích, cảm giác như toàn thân đã bị anh takingover (bắt giữ), muốn được làm vật báu của anh...
Nam chính: Lên lầu đi em...
Nữ chính: Ok!
Chiếc giường của nam diễn viên chính rất rộng, đằng sau là bức tranh một cô gái khỏa thân, dường như là một cô gái vừa thỏa mãn sau cuộc mây mưa.
Nhân vật nam chính và nữ chính tiếp tục thân mật. Diễn viên nam chính cầm lấy tay cô đặt vào chỗ đó của anh, nhân vật nữ chính đành “cung kính không bằng tuân lệnh”.
Diễn viên nam muốn vào trong, nhưng diễn viên nữ nói: Đừng mà, còn chưa quen...
Tư thế nằm sấp chống đẩy của diễn viên nam như cứng đờ lại. Bàn tay của diễn viên nữ liên tục chuyển động lên xuống. Nam diễn viên chính nằm ngửa người ra, mắt hơi nhắm lại, khe khẽ rên rỉ.
Sau một hồi “vật lộn”, hai người cùng nằm lăn ra giường nói chuyện. Vừa nói nữ diễn viên chính vừa kéo tay anh lại, từ từ đan những ngón tay vào bàn tay anh. Mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau. Khoảnh khắc những ngón tay đan chặt vào nhau, toàn thân nam diễn viên chính run lên, dường như là bị trúng điện vậy.
Nam chính: Em muốn lấy trái tim anh ư?
Nữ chính: Không muốn.