Viên Vũ ăn chút đồ ngọt, lại uống thêm đồ uống, ăn đã lửng dạ, ngẩng đầu lên tìm bóng dáng của Hàng Dục.
Không nhìn thấy Hàng Dục đâu, nhưng thấy Hàng Cẩm vội vàng nghe điện thoại, cau mày đi về phía toilet, biểu cảm trên mặt chị không tốt lắm, Viên Vũ không biết đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng đi theo, muốn qua đó xem có giúp được gì không.
Kết quả, thấy Hàng Cẩm trực tiếp bước nhanh vào toilet nam, còn treo biển tạm dừng sử dụng ở cửa, Viên Vũ chần chờ một giây, đang muốn lùi ra ngoài, liền nghe thấy tiếng Hàng Cẩm hô lên ở bên trong: "A Hàng, a Hàng."
Hàng Dục làm sao vậy?
Viên Vũ bất chấp bên trong toilet có người khác hay không, trực tiếp chạy vào trong.
Hàng Dục đang quỳ ghé vào trước bồn rửa tay, nôn đến mật sắp vọt cả ra ngoài, hốc mắt anh đỏ bừng, há mồm to thở hổn hển, Hàng Cẩm vặn nước ra vớt lên trán anh:
"Cậu thể hiện làm gì?"
Hàng Dục đang quá đau đầu, căn bản nghe không rõ chị đang nói gì, quỳ rạp trên mặt đất, vẫn nôn.
"Hàng Dục, sao anh uống nhiều vậy?"
Viên Vũ lo lắng chạy đến bên cạnh, đưa tay ra vỗ vỗ sau lưng, rồi sờ sờ mặt anh: "Mặt nóng quá, phát sốt sao? cổ hồng như vậy, hay là bị dị ứng rồi?"
Hàng Dục nghe giọng nói của cô, quay đầu nhìn một cái, chắc anh đã say, đôi mắt đỏ hồng làm người khác sợ hãi, nói một câu về phía cô:
"Cút, cách xa tôi ra."
Trái tim Viên Vũ cứng lại: "Hàng Dục, là em, em là Viên Vũ."
"Cút đi!" Hàng Dục ôm đầu, vẻ mặt thống khổ chỉ ra cửa: "Cút đi ——"
Viên Vũ không biết anh uống say sẽ thành dáng vẻ này, nước mắt không tự giác rơi xuống, cô đứng lên, cách xa anh một khoảng: "Anh uống say...chờ tỉnh lại, em sẽ đến tìm anh."
Cô còn chưa đi ra khỏi toilet, liền nghe thấy Hàng Dục hỏi: "Chị ơi, Viên Vũ đến chưa?"
Viên Vũ kinh ngạc quay đầu, thấy biểu cảm phức tạp của Hàng Cẩm nhìn cô một cái, nói:
"Không biết, chắc là đến rồi."
Hàng Dục dựa vào bồn rửa tay lại nôn tiếp, vừa phun vừa hồ ngôn loạn ngữ:
"Chị...... em không muốn ra nước ngoài...... chị cho em đến....chợ phía nam."
"Chị, Viên Vũ sẽ không muốn em nữa......"
"Chị, em muốn xuất viện......"
"Em sẽ không đi tìm cô ấy......"
Viên Vũ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy dáng vẻ hồ ngôn loạn ngữ này của Hàng Dục, vừa đau lòng vừa khổ sở, chỉ muốn đến ôm anh, nhưng sợ bị kháng cự, nên chỉ có thể đi từng bước một đến gần, nhìn Hàng Dục khóc nước mắt đầy mặt, nhịn không được khóc theo anh.
"Anh ấy bị sao vậy ạ?"
"Phản ứng quá kích." Hàng Cẩm lấy giấy lau miệng cho Hàng Dục.
"Nó cứ uống rượu là sẽ như vậy."
"Em, em không biết, anh ấy chưa từng nói với em..."