"Rút không ra thì đeo luôn."
Hàng Dục đột ngột lên tiếng làm Viên Vũ nhảy dựng, cô nhanh đem tay giấu về phía sau lưng, lại cảm thấy hành vi này quá ngốc, dứt khoát nghiến răng nghiến lợi rút nó ra, cuối cùng cũng tháo ra được, cô lập tức vui vẻ giơ lên cho anh xem: "Tháo được rồi."
Hàng Dục xụ mặt liếc xéo, dùng ngón trỏ búng một cái lên trán cô, không nói một lời xoay người nằm lên giường. Viên Vũ đưa mắt nhìn vẻ mặt của anh, cảm thấy anh đúng là không mấy vui vẻ, cô nghĩ nghĩ chắc là vì mình tháo được nhẫn. Nhưng thật sự là cô chưa có chuẩn bị gì để kết hôn, nên không có khả năng đáp ứng lời cầu hôn của anh.
Cô cho nhẫn vào hộp, nhét vào túi áo vest, ra vẻ bình tĩnh tắt đèn, bò lên giường không dám dựa gần anh. Giây tiếp theo, Hàng Dục duỗi tay kéo cô vào trong ngực, cằm chống vào trán cô, giọng nói mang theo cảm xúc có vẻ hơi ấm ức:
"Viên miu miu, nhìn không ra anh đang giận à? Không biết dỗ anh?"
Viên Vũ: "......"
Cô duỗi tay vòng qua eo anh, khuôn mặt nhỏ dán vào cằm, nhẹ nhàng cọ cọ:
"Đừng giận mà."
"Thế thôi?" Hàng Dục lại hỏi: "Không biết hôn hôn?"
Viên Vũ nhịn không được muốn cười, nghe lời hôn anh một chút.
Hàng Dục cũng không phải thật sự nóng giận, chỉ là nhìn cô gái ngốc này tháo được nhẫn ra mà còn vui vẻ như vậy, hơi khó chịu mà thôi.
Anh cũng biết, lúc này Viên Vũ sẽ không đồng ý kết hôn, nếu vừa nãy anh cầu hôn, cũng chỉ được lời từ chối uyển chuyển mà thôi. Nhưng đã biết như vậy rồi mà anh còn vẫn đi mua nhẫn, chọn một lượt, đi dạo quanh cửa hàng vàng bạc đá quý, mua một chiếc này, còn bảo thợ khắc tên chữ cái viết tắt của hai người.
Tay phải bó thạch cao, tay trái viết tên.
Người giới thiệu thấy anh tay đã bị thương thành như vậy, còn đến mua nhẫn, cười nói anh đang rất nôn nóng muốn cưới bạn gái về nhà trở thành vợ yêu.