Viên Vũ về đến nhà mở máy tính ra, viết bản thảo pháp luật hôm nay vẫn chưa viết xong, tuy nói cô được sở luật điều sang đảm nhiệm người phát thanh cho chương trình 【 đệ nhất đưa tin 】, nhưng công việc chính vẫn là ở đây, khi trở lại phòng luật, cô vẫn chỉ là một trợ lý nhỏ.
Thứ ba tuần sau Trần Luật sẽ cho cô tham dự một phiên tòa, cho cô học tập.
Hàng Dục tắm xong đi ra, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ nghiêm túc này duỗi tay véo má thịt.
"Đừng nghịch." Viên Vũ đánh vào tay anh: "Em còn bận nửa giờ nữa."
"Ừm." Hàng Dục mở TV ra, chọn một bộ phim hài, ấn im lặng, anh không thể nào tập chung nhìn vào màn hình, ngẫu nhiên vén đuôi tóc của Viên Vũ lên thưởng thức trong tay, sau đó đi rót một cốc nước uống, ngẫu nhiên lại đưa đến miệng Viên Vũ. Anh dùng lực hơi mạnh, áo sơ mi của Viên Vũ bị ướt, cô giận giữ trừng mắt nhìn anh, dùng tay phẩy phấy nước trên ngực, Hàng Dục thò đầu qua liếm nước trên gáy cô, dọc theo cần cổ hướng lên trên, hôn lấy môi cô.
"Em còn chưa làm xong......" Cô sợ chạm vào tay anh, động tác đẩy nhẹ nhàng, như muốn cự còn nghênh.
"Ngày mai lại làm." Một tay anh gập máy tính lại đặt lên bàn trà, ôm người hôn môi, dương v*t cách một lớp quần áo chống vào bụng cô, giọng nói anh ách:
"Em đã nói dùng miệng cho anh."
Viên Vũ: "......"
Có đôi khi Viên Vũ cảm thấy mình đã đủ phóng túng, nhưng gặp người không biết xấu hổ như Hàng Dục, nháy mắt cô cảm thấy mình đã gặp được sư phụ.
Ít nhất, cô sẽ không vừa nhìn thấy anh, liền nói "Em muốn làm anh."
Nhưng Hàng Dục sẽ nói, còn chẳng phân biệt trường hợp hay địa điểm, chỉ cần anh muốn, anh sẽ nắm ngay lấy tay cô dí vào cây gậy thịt nóng bỏng của mình, nói cho cô biết:
"Anh muốn làm em."
Bởi vì tần suất quá cao, gần đây anh bị Viên Vũ từ chối rất nhiều lần, tính qua hai người đã vài ngày rồi không làm.
Viên Vũ thoáng do dự nửa giây, đành theo anh.