Viên Vũ ăn xong bữa sáng sẽ về nhà ba mẹ, tối qua cô ngủ rất ngon, Hàng Dục lo sợ cô đau bụng, vẫn luôn dán lòng bàn tay anh vào bụng nhỏ ủ ấm, ấm đến mức cô ra một thân mồ hôi, muốn nằm cách xa anh một chút nhưng lại bị kéo về ôm chặt lấy.
Hàng Dục còn dính người hơn so với cẩu, ăn một bữa sáng cũng muốn ôm ăn, Viên Vũ ăn cái gì, anh cướp đi cái đó, hai người như hai con gà nhỏ, một bên cướp đi một bên dỗi, một bữa sáng mà Viên Vũ ăn lúc nào cũng cười hi hi ha ha, cười một lát lại bị Hàng Dục bóp cằm hôn môi.
Bữa sáng này ăn xong thời gian đã chỉ tám rưỡi, Viên Vũ vào toilet trang điểm súc miệng sịt nước hoa, lúc này mới cầm túi xuất phát.
Hàng Dục đưa cô đến trạm xe bus, nắm lấy tay cô: "Anh với em cùng đi."
"Không cần." Viên Vũ kiên quyết từ chối.
"Được." Hàng Dục cúi đầu hôn cô một cái: "Tối nhớ về sớm, nếu không anh không ăn cơm chiều."
Viên Vũ cạn lời muốn cười: "...... Anh là trẻ con hả?!"
"Anh kệ anh kệ." Hàng Dục dúi đầu vào cổ cô: "Em phải nhanh về đấy."
Đàn ông mà làm nũng đúng là muốn mệnh.
Viên Vũ cười đẩy đầu anh: "Có bệnh ha ha ha...... có người nhìn kìa, Hàng Dục!"
Hàng Dục còn tựa vào vai cô, dặn dò cô sau khi về nhà cần chú ý những việc gì:
"Nhớ phải nhắn tin cho anh, nhớ phải nhớ anh, nhớ phải..."
Viên Vũ cứng đờ nhếch khóe môi: "Được được được, nhớ rồi."
"Anh yêu em." Hàng Dục lại hôn cô một cái.
Viên Vũ: "......"
Xung quanh nhiều người đang đứng, Viên Vũ ngại cực kỳ, nhưng khóe miệng vẫn cong lên, cô nhẹ nhàng véo eo anh: "Em đi đây."
Hàng Dục đứng ở trạm xe, xung quanh nhiều người như vậy mà anh rất được chú ý, trước khi ngủ Viên Vũ đã gội đầu cho anh, một đêm tỉnh dậy, đỉnh đầu dựng đứng một nhúm, gương mặt đẹp trai nhìn quá đáng yêu, cặp mắt đào hoa đẹp đẽ cách một lớp cửa kính nhìn cô, hai cánh môi hé mở thì thầm vẫn chưa khép lại.
Nói một câu: Anh ở nhà chờ em.
Viên Vũ cười đến mức dùng tay che mặt, lại phất tay về phía anh: "Anh mau về đi thôi."
Hàng Dục nghe lời thật sự quay trở về, Viên Vũ nhìn bóng dáng kia, bất thình lình anh quay đầu lại dùng tay hôn gió với cô trong không khí, còn kèm theo động tác nhướng mày, soái đến không chịu nổi.
Một chuyến về đến nhà, tâm tình của Viên Vũ rất tốt, vừa mới xuống xe nhắn tin bình an cho Hàng Dục, sau đó gõ cửa: "Mẹ mẹ ơi, con về rồi."
Mẹ Viên sáng sớm đã ra chợ mua rất nhiều đồ ăn, đang ở trong bếp bận bịu, Viên Kỳ ra mở cửa, cậu vẫn còn đang ngáp, thấy Viên Vũ thì sửng sốt:
"Chị, sao chị lại về một mình, đại ca em đâu?"
Viên Vũ: "......"
Không biết còn tưởng hai người là anh em ruột.
Viên Vũ đặt túi xuống, đi vào bếp giúp đỡ, mẹ Viên không cho cô chạm vào, rửa sạch trái cây cho cô ăn, nghe nói cô đến ngày, lại hô bảo Viên Kỳ pha nước đường đỏ cho chị uống. Viên Kỳ chịu thương chịu khó đi rót cốc nước ấm, thuần thục mở tủ lạnh ra lấy đường đỏ ném vào cốc , dùng thìa đảo đảo hai cái, đưa cho Viên Vũ.