Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 27: Chỉ một chút




Hàng Dục nhấc người cô xuống dưới, Viên Vũ nhanh chạy về hướng toilet, còn chưa chạy đi, cổ tay đã bị Hàng dục nắm lấy.

"Viên miu miu." Anh chỉ lên trên tủ giày, chỗ cô vừa ngồi hỏi: "Đây là cái gì?"

Chất tủ bằng gỗ bị thấm ướt một vệt nhỏ.

Viên Vũ kẹp chặt chân, quần lót của cô đều ướt, hôm nay cô mặc chiếc quần lót ren mỏng, thông hơi, cô không nghĩ sẽ chảy nước, càng không nghĩ nước cũng sẽ thấm ra khỏi quần, thấm cả ra tủ giày. Tuy rằng đã lâu không làm...nhưng trước mặt chính là Hàng Dục, sao cô lại như vậy.

Trong đầu cô vừa xấu hổ lại vừa tức giận, vành tai hồng như lấy máu, miệng không muốn giải thích, chỉ dùng sức hất tay Hàng Dục ra: "Buông ra!"

"Rõ ràng thích anh." Hàng Dục dùng tay siết chặt eo cô, kéo người vào lòng ngực:

"Một chút là đủ rồi, Viên miu miu, anh muốn không nhiều lắm."

Thân thể anh rất nóng, nhiệt độ cơ thể cách lớp vải mỏng truyền vào, như một cái bếp lò đang bốc hơi, nói chuyện ngực cũng rung rung, tiếng cuối mang theo âm tiết khàn khàn: "Chỉ một chút."

Không biết trong lòng Viên Vũ có cảm giác gì, chỉ thấy trái tim nảy lên cuồng loạn, vừa nãy cô khóc không phải vì Hàng Dục hôn mình, mà vì nhớ đến Kỷ Văn Bác, cảm thấy thật xin lỗi anh, nhưng rõ ràng bọn họ đã chia tay.

Cô cũng không biết mình đang lung tung suy nghĩ rối loạn cái gì, chỉ cảm thấy, nếu mình thích Hàng Dục, vậy sẽ nói gì với Kỷ Văn Bác.

Hàng Dục là bạn tốt của Kỷ Văn Bác.

Chỉ là, nếu cô từ chối Hàng Dục...... nếu cô từ chối, vậy sao lúc Hàng Dục bị đánh, cô còn khóc như vậy chứ?



Tiếng chuông di động vang lên, Viên Vũ theo bản năng đẩy Hàng Dục ra chạy vào toilet. Anh không đuổi theo, lấy di động trong túi ra nhìn, Hàng Cẩm gọi tới, anh kéo kéo quần, kéo rộng không gian cho đồ vật đang gắng gượng dưới thân, lúc này không nhanh không chậm đi ra ban công.

"Mấy ngày đã có chuyện vào tận cục cảnh sát?"

Hàng Cẩm đi thẳng vào vấn đề:

"Nghe nói cậu anh hùng cứu mỹ nhân, còn bị người ta tát một cái?"

Quan hệ của Hàng Cẩm rất rộng, cục cảnh sát ở chợ phía nam có người quen, Hàng Dục cũng không ngoài ý muốn, chị ở địa bàn của mình hô mưa gọi gió, so với anh ba hàng vấn đề đều chỉ nói chuyện là giải quyết được.

"Thân là đàn ông tốt không nên ra tay đánh phụ nữ."

Hàng Dục nóng không chịu nổi, vén áo thun lên quạt gió, mặt cũng nóng, anh sờ sờ, má có hơi sưng.

"Sắp đến hạn cuối?" Hàng Cẩm nhẹ trào phúng.

Hàng Dục: "......"


"Đã hỏi đài truyền hình bên đó, vừa lúc bọn họ với bên Chính Thái hợp tác, tiết mục sẽ vào tay họ, đến lúc đó báo tên Viên Vũ qua đi." Hàng Cẩm nói.

"Cảm ơn." Hàng Dục quay đầu đưa mắt nhìn toilet, Viên Vũ vẫn còn chưa ra:



"Chị, xin chị chuyện này."

"Xin?"

"......" Hàng Dục đè thật thấp giọng nói, đem thái độ của mình phóng đến thấp nhất: "Cầu xin chị."

"Nói."

"Hợp lý một chút, thuận theo tự nhiên một chút." Hàng Dục nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, phía xa xa có tiếng sấm nổ vang, lát nữa có thể có một trận mưa to, anh đóng cửa sổ ban công lại, một tay kéo quần áo xuống: "Đừng để cô ấy biết là chị sắp xếp."

"Vậy cậu tính lúc xuống mồ mới theo đuổi được à?" Hàng Cẩm hỏi.

Hàng Dục: "......"

"Em có cách khác."

"Chăm chú lắng nghe." Hàng Cẩm dừng bàn tay đang gõ phím.

"Không được, chị nghe chuyện này làm gì?" Hàng Dục còn không có thói quen việc nhỏ không đáng kể gì đều nói cho chị gái mình.

Hàng Cẩm rất tự nhiên nói: "Trốn cho kỹ một chút trà xanh."

Hàng Dục: "......"