Lúc này không khí bên bàn hoa khôi Từ Ngạo Cầm rất sôi động.
Một đám người hoan hô bắt Từ Ngạo Cầm và Hàng Dục uống một chén, coi như cuộc hợp lại thế kỷ, nhưng Hàng Dục cố tình ngồi đó không nhúc nhích, Viên Vũ thay người ta xấu hổ, hận không thể giúp Từ Ngạo Cầm moi ra một tòa cung điện Potala, tặng cho cô ta. Từ Ngạo Cầm sớm đã đoán được Hàng Dục sẽ như vậy, cũng không tức giận, cầm ly rượu chạm cốc với bạn học khác, sau đó đi đến trước mặt Hàng Dục, không biết nói gì đó, sắc mặt Hàng Dục trở nên rất khó coi, cuối cùng hai người một trước một sau đi ra ngoài.
"Wow, hai người họ sẽ không quay lại chứ?" Trì Hiểu Lôi bát quái ngẩng cao cổ lên hóng.
"Quay lại cũng khá tốt." Viên Vũ vừa nói vừa uống nước, trong lòng vui vẻ nhảy nhót, cô cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng cô chẳng thích Hàng Dục, nhưng không muốn anh và Từ Ngạo Cầm ở bên nhau, cô tự hỏi vì sao, cảm thấy chắc chắn lí do là mình không thích Từ Ngạo Cầm.
Một đám người ăn cơm xong muốn sang quán bar chơi, Viên Vũ không muốn đi lắm, chào hỏi cùng mọi người sau đó cầm túi đi vào toilet, lúc ra cửa thấy Kỷ Văn Bác, đang dựa tường đợi cô.
Kỷ Văn Bác gầy đi rất nhiều, không biết có phải gặp chuyện gì phiền lòng hay không, cho nên không tìm cô, không muốn lây cảm xúc tiêu cực cho mình, nếu là như vậy, Viên Vũ quyết định sẽ tha thứ cho anh, ai bảo cô thích anh như vậy đâu.
"Đã nhiều ngày anh không liên lạc với em." Viên Vũ đi đến trước mặt anh, đưa tay dắt tay anh, nhẹ nhàng lung lay: "Không sợ em giận à?"
Kỷ Văn Bác nhìn cô nói: "Viên Vũ, anh muốn nói cho em một việc."
Trái tim Viên Vũ nhảy dựng: "Cái, chuyện gì vậy? làm gì nghiêm túc như vậy?"
Hàng lang dài bóng đèn không quá sáng, Kỷ Văn Bác thấy bàn tay lớn gương mặt nhỏ, con ngươi của cô bất an lay động, quên cả thở, khẩn trương nhìn anh.
Kỷ Văn Bác hít sâu một hơi, đem những lời nói đã luyện tập vô số lần, cắn răng nói ra:
"Chúng ta chia tay đi."
"Vì sao?" Viên Vũ cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị những lời này đả thương, trước nay chưa hề nghĩ đến việc chia tay Kỷ Văn Bác, và cũng không muốn chia tay với anh.