Yến Kinh Nhiên đột nhiên xông vào rồi đột nhiên động thủ làm cho tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
Nhất là khi Hoàng Tuần phát hiện ra, người này còn là Omega.
Mặt Hoàng Tuần lúc trắng lúc đỏ, thân là đại ca, không chỉ bị người liên tiếp khiêu khích, còn bị Omega đánh cho không thể nhúc nhích ngay trước mặt mọi người, không có một Alpha nào có thể chịu đựng được sự mất mặt như vậy.
"Một thằng OO khoang (?), một thằng không có đầu óc, một thằng tiểu bạch kiểm, lại còn mẹ nó là một thằng thích ra dẻ." Hoàng Tuần phun ra một búng máu, "309 cũng không phải là bãi rác, nhưng sao toàn bộ rác rưởi đều đổ xô vào đây hết vậy..."
Còn chưa đợi hắn mắng xong, Yến Kinh Nhiên đã đè đầu hắn xuống, Hoàng Tuần thậm chí còn không có cơ hội dùng gậy bóng chày phản kích, liền bị ăn đầu gối vào đầu.
"Thích đặt biệt danh cho người khác như vậy." Khóe môi hắn nở một nụ cười lạnh lùng, "Có phải trong miệng mày toàn là Kaiselu (*) không a?"
(*) Kaiselu (开塞露): tên một loại thuốc trị táo bón =)) Tôi không hiểu câu này có nghĩa gì nhưng chắc chắn là sỉ nhục rồi =))
Lời này vừa nói ra, ngay cả Thẩm Vụ Bắc cũng không nhịn được cười.
Sắc mặt Hoàng Tuần đỏ lên, các huynh đệ xung quanh còn đang nhìn, nếu như cứ tiếp tục bị đánh nằm như vậy, e rằng hắn không còn mặt mũi để lăn lộn trong ban chụp hình nữa.
"Con mẹ mày chứ Kaiselu!" Hoàng Tuần mở miệng ra, rống với những người bên cạnh, "Các huynh đệ, thằng này chính là Omega, chúng ta dùng tin tức tố lăng nhục chết nó đi!"
Yến Kinh Nhiên cười nhạo một tiếng, không nương tay nữa, đầu gối lại lần nữa "tiếp xúc thân mật" với đầu của Hoàng Tuần.
Khung giường đều bị chấn động đến hơi rung lắc.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, tin tức tố Alpha trong không khí vốn không được đậm đà lại bắt đầu tăng vọt lên nhanh chóng theo lời của Hoàng Tuần.
Theo bản năng, Ân Đồ và Bành Bồng cũng lần lượt thả ra tin tức tố để đối kháng.
Yến Kinh Nhiên hô hấp dần dần khó khăn lên.
Trong khoảng thời gian này hắn bị tin tức tố Alpha kích thích quá nhiều, cũng không biết có phải là do chịu quá nhiều kích thích hay không, mà tuyến thể của hắn càng ngày càng mẫn cảm với tin tức tố.
Dù chỉ là cảm giác áp bách, cũng làm cho hắn có chút nghẹt thở.
Hắn không tự chủ được mà buông lỏng tay ra.
Hoàng Tuần lanh mắt chú ý tới, thầm nghĩ là cơ hội đã tới rồi, liền nhặt lên gậy bóng chày dùng sức đánh vào người Yến Kinh Nhiên.
Nhưng kế hoạch đánh lén của hắn lại không được như ý.
Vì có người hành động còn nhanh hơn cả hắn, vào khoảnh khắc gậy bóng chày được vung xuống, bả vai Hoàng Tuần liền bị một bàn tay không nhẹ không nặng mà ấn xuống.
Người này dùng lực không quá lớn, nhưng Hoàng Tuần lại cảm thấy cả người bỗng nhiên cứng đờ lại.
Vào lúc này, hương bạc hà và cỏ cây thoang thoảng bắt đầu mạnh mẽ lan tràn khắp phòng 309, tựa như một trận mưa tuyết lạnh thấu xương, hương vị lạnh băng không nhiễm một tia tạp chất, áp đảo hoàn toàn tin tức tố của các Alpha còn lại.
Tuy là tin tức tố của Ân Đồ có cấp bậc khá cao, nhưng vẫn cảm thấy có chút không khỏe.
Chứ đừng nói đến một thằng cầm đầu phòng 309 như Hoàng Tuần.
Bọn họ sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, trong mắt lộ ra chút thống khổ, có người thậm chí đứng còn không vững, trực tiếp quỳ nằm dưới đất, vốn đang kiêu căng phách lối nháy mắt liền héo.
Nhưng cái này cũng không phải là điều đáng sợ nhất.
Hoàng Tuần run rẩy liếc nhìn bàn tay đang phủ lên bả vai hắn, bàn tay này thon dài trắng nõn đến mức còn có thể nhìn thấy rõ được những mạch máu xanh nhạt dưới lớp da mỏng này.
Một bàn tay đẹp như vậy, nhưng lại có thể thẳng thừng mà phóng thích ra tin tức tố khủng bố áp chế người khác, đủ để khiến đáy lòng hắn cảm thấy sợ hãi.
Cô thậm chí cũng không cần phải làm gì, chỉ cần lẳng lặng đứng ở đó, cả người thản nhiên toát ra sát ý.
Thẩm Vụ Bắc nhìn Hoàng Tuần, khẽ mỉm cười, con ngươi xẹt qua một tia lạnh lẽo không thèm che giấu.
"Mày muốn lăng nhục chết ai?"
Hoàng Tuần cảm thấy bản thân trở thành một cái xác không hồn trong mắt cô.
"Chỉ đùa một chút..." Hắn ngượng ngùng nói, "Đùa thôi..."
Toàn bộ Alpha trong phòng đều cảm thấy không quá thoải mái, chỉ có Yến Kinh Nhiên là cảm thấy hương vị bao vây hắn có chút quen thuộc, hắn phát hiện tuyến thể của mình lại đang hoan nghênh tin tức tố của Thẩm Vụ Bắc, dẫn dắt mùi vị cô từng chút một lây dính mình.
Hắn không biết tại sao, nhưng không thể phủ nhận là, loại cảm giác này...
Thật sự là quá thoải mái!
Tin tức tố của Thẩm Vụ Bắc mang sức sống của hắn trở lại.
Hắn ổn định thân thể, bẻ gãy cây gậy bóng chày của Hoàng Tuần rồi ném sang một bên, sau đó siết chặt nắm đấm phả ra một hơi, dưới ánh mắt đầy kinh hoàng của Hoàng Tuần, hắn không chút do dự mà đấm vào cái bản mặt đáng khinh đó.
Hoàng Tuần kêu thảm một tiếng, máu hai bên mũi liền chảy ra.
Căn bản là không dám lại nhảy nhót nữa.
"Ô Ô" Sau khi làm xong động tác lưu loát này, tâm niệm của Yến Kinh Nhiên khẽ động, bỗng nhiên kêu Thẩm Vụ Bắc.
Hắn ngẩng cằm lên, cong khóe miệng, chân mày nhẹ nhàng nhướng lên, như tranh công mà nói: "Thấy anh lợi hại không?"
Con ngươi thiển sắc của nam sinh như những vì sao thất lạc.
Hắn dùng đôi mắt sáng quắc mà nhìn cô.
Thẩm Vụ Bắc hô hấp cứng lại, tim đập loạn xạ.
Trên người Yến Kinh Nhiên còn mặc một bộ đồ ngủ, hiển nhiên là nghe được cô và người khác xảy ra xung đột, nên cũng không kịp đổi bộ quần áo khác liền chạy đi rồi.
Cô không khỏi nhớ lại thời điểm cô và bà nội vừa mới dọn vào Vườn Bạc Hà.
Khoảng thời gian đó cô bị bắt nạt không ít, sau khi Yến Kinh Nhiên giúp cô trả đũa xong, mỗi ngày tan học hắn đều đến lớp đón cô về nhà.
Có hôm vì giáo viên dạy lố giờ, vì vậy đám lưu manh trong Vườn Bạc Hà nghe tin liền lập tức hành động, lại tìm tới gây phiền toái cho cô.
Thẩm Vụ Bắc chưa từng nghĩ đến phản kháng, cô mặc cho người xâu xé, bởi vì khi đó cô nghĩ rằng, tất cả thống khổ đều do nghiệp từ trong quá khứ mang đến.
Cô làm chuyện sai trái, cho nên đáng bị như vậy.
Nhưng Yến Kinh Nhiên không vui, sau khi hắn biết cô vẫn còn bị khi dễ, hắn cũng giống như hôm nay, liều mạng chạy đến tìm cô, lúc che chở cho cô, hắn chưa bao giờ lùi bước.
Cũng vào một lần kia, Yến Kinh Nhiên bị người cầm đá đập, phải khâu mấy mũi trên cằm.
Sau lần đó, Thẩm Vụ Bắc cũng không để cho người khác bắt nạt mình nữa.
Cô không muốn Yến Kinh Nhiên vì cô mà bị thương.
Cho đến hôm nay, lời hứa ấy cũng đã có hiệu nghiệm.
Thẩm Vụ Bắc đối mặt với hắn mấy giây, dưới ánh mắt chân thành của hắn, cô hoàn toàn không còn cách nào trái lương tâm mình nữa.
"Lợi hại." Cô khàn giọng gật đầu, "Anh vẫn luôn rất lợi hại."
Yến Kinh Nhiên chỉ là thuận miệng hỏi một câu, không nghĩ tới Thẩm Vụ Bắc sẽ nghiêm túc trả lời như vậy, hắn chớp chớp đôi mắt, tự nhiên có chút xấu hổ.
"Chờ em một chút."
Thẩm Vụ Bắc thu liễm cảm xúc lại, bình tĩnh mà mỉm cười với hắn, sau đó đi đến trước mặt Hoàng Tuần, dùng chân đá đá hắn: "Hình đâu?"
Hoàng Tuần như con cá chết nằm tê liệt trên mặt đất mà thở dốc: "Hình gì?"
Thẩm Vụ Bắc: "Tấm hình mày dùng để uy hiếp Bành Bồng."
Hoàng Tuần còn đang định mạnh miệng không muốn thừa nhận, nhưng lại nghĩ đến tin tức tố áp chế ban nãy, hắn bỗng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.
Chỉ đành phải cắn răng móc tấm hình đã được rửa ra.
Lấy được tấm hình, Thẩm Vụ Bắc cũng không nhìn một cái, khom người xuống trước mặt Bành Bồng, lật mặt trái của tấm hình rồi đưa cho cô: "Là tấm này sao?"
Mặt Bành Bồng đỏ lên, im lặng nhận lấy tấm hình.
Chắc chắn rằng mình không lấy nhầm xong, Thẩm Vụ Bắc lại đứng lên, nghiêng đầu hỏi Hoàng Tuần: "Trong điện thoại còn lưu cái nào nữa không? Nếu có thì xóa ngay."
Ngay cả sức để chống cự Hoàng Tuần cũng không có, trước mặt bao nhiêu người, ngoan ngoãn mà xóa ảnh chụp: "Tao thề là tao không còn lưu ở chỗ nào nữa."
"Không sao cả." Thẩm Vụ Bắc khẽ cười một tiếng, "Dù sao mày mà dám để lộ hình ảnh ra ngoài..."
Cô hơi dừng lại một chút, nhếch môi nhìn bằng nửa con mắt: "Trước khi làm chuyện gì, nhớ nghĩ đến hậu quả biết chưa?"
Hoàng Tuần bị ánh mắt có tính xâm lược này nhìn đến cả người toát mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Những người khác trong phòng 309 đều không phục mà chờ Hoàng Tuần đánh trả, nhưng chỉ có mình hắn biết, tin tức tố trên người hắn có bao nhiêu khủng bố.
Giống như đang bị cột chung với quả bom hẹn giờ vậy.
Giải quyết xong, Thẩm Vụ Bắc mới chậm rãi dời tầm mắt đi, rũ mắt nhìn Bành Bồng, lặp lại lần nữa: "Cậu phải tự mình đứng lên, chúng tôi mới có thể tìm cách giúp cậu được."
Trên mặt Bành Bồng đầy là nước mắt, cô ngơ ngác ngửa đầu, không thể tin mà nhìn Thẩm Vụ Bắc.
Thẩm lão bản thường ngày dường như đều thờ ơ với tất cả mọi thứ, nhưng lại vì cô mà ẩu đả với đám rác rưởi này.
Trên lưng chiếc áo thun trắng của Thẩm Vụ Bắc còn bị dính vết bẩn, nhưng cô lại giống như người không có chuyện gì, còn không hề đề cập tới một lời, đôi mắt Bành Bồng bị kích thích một cái.
Nước mắt lại lần nữa trào ra.
Cô sợ mặc quần lót ren bị bạn bè phát hiện, sợ tính cách mình giống Omega bị bạn bè ghét.
Vẫn còn rất nhiều điều mà cô sợ.
Nhưng những cái đó thì có quan hệ gì chứ?
"Alpha cũng có thể thích những thứ đồ vật này giống như Omega, đúng không?"
Bành Bồng ngửa đầu, nhẹ giọng mà hỏi, đôi mắt to của cô phủ một tầng sương mù, rõ ràng là yếu ớt, nhưng bả vai đang co quắp lại đã từ từ duỗi thẳng ra.
Thẩm Vụ Bắc ngẩn người.
Sau đó mặt mày giãn ra, nghiêm túc gật đầu một cái, giọng nói rõ ràng: "Giới tính không nên bị định nghĩa."
Không biết Ân Đồ đã đi tới từ lúc nào, hắn khoác tay lên bên vai không bị thương kia của Thẩm Vụ Bắc, nhe răng cười xán lạn mà nói: "Cậu còn chưa ăn tối đúng không? Tôi với Thẩm lão bản đã mua đồ ăn cho cậu rồi nè, chút hồi về phòng cậu cứ tùy tiện lấy, lần này tôi sẽ không giành đồ ăn với cậu nữa đâu."
"Cái này là cậu nói đó nha." Bành Bồng hít mũi một cái, "Ừ" một tiếng thật mạnh, "Đi thôi!"
Sau đó giơ hai tay về phía hai người.
Thẩm Vụ Bắc và Ân Đồ nhìn nhau một cái, không chút do dự, mỗi người một tay mà kéo cô từ dưới đất đứng lên.
Bành Bồng giơ tay vuốt phẳng những nếp nhăn trên váy, lại lau nước mắt, sau đó xoay người đứng trước mặt Hoàng Tuần, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đục ngầu của Hoàng Tuần, dũng khí chậm rãi ngưng tụ lại trong đáy lòng.
"Lần sau nếu cậu còn chen hàng, thì tôi vẫn sẽ đứng ra." Cô hít sâu một hơi, gằn từng chữ, "Nhưng lúc đó tôi sẽ không sợ cậu nữa."
Lời vừa rơi xuống đất, Bành Bồng liền quay đầu lại.
Thẩm Vụ Bắc cười nhạt, Ân Đồ thì giơ ngón cái, cô nhìn bọn họ, không nhịn được mà nín khóc mỉm cười lên.
Hai người này quả thực rất lóa mắt, mà kiểu người lóa mắt này lại trở thành bạn của cô.
Có lẽ cô vẫn sẽ bị cười nhạo, sẽ bị châm chọc, nhưng cô biết...
Từ nay về sau, cô sẽ không còn đơn độc một mình nữa.
"Vẫn là Thẩm lão bản suy nghĩ chu đáo, tôi cũng thiếu chút nữa là quên mất chuyện hình ảnh rồi, không phải tôi đã nói rồi sao, những chuyện này lẽ ra cậu phải nói sớm cho chúng tôi biết chứ, chúng ta đều là bạn cùng phòng, không giúp cậu thì giúp ai a? Tôi cũng sẽ không để loại chuyện này phát sinh trong trường học chúng ta được..."
Chuyện vừa được giải quyết xong, Ân Đồ liền bắt đầu thao thao bất tuyệt mà ngạo mạn lên.
Thẩm Vụ Bắc đẩy ra cánh tay đang khoác trên vai mình ra.
Quay đầu nhìn lại, liền thấy Yến Kinh Nhiên an tĩnh đứng ở đó, xuyên qua một đám Alpha thảm không nỡ nhìn mà đối mặt với cô.
Cô nhìn thấy khóe môi hắn nhếch cao, ánh sáng trong phòng bao phủ lấy hắn, càng khiến cho sự cao hứng trong đôi mắt ấy càng thêm rõ ràng.
"Anh đứng một mình ở đây cười ngu ngơ cái gì vậy?" Lúc bọn họ chuẩn bị ra ngoài, Thẩm Vụ Bắc hỏi.
Yến Kinh Nhiên chỉ cười.
Chứng kiến hết tất cả, hắn cũng hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra rồi.
Vốn dĩ đã không tồn tại cái gọi là "Tức sùi bọt mép vì hồng nhan", Bành Bồng là Alpha, còn là bạn cùng phòng với Thẩm Vụ Bắc.
Thấy hắn không lên tiếng, Thẩm Vụ Bắc chủ động xin lỗi: "Xin lỗi, lại để cho anh lo lắng rồi."
Yến Kinh Nhiên nhất thời đắc ý lên, liền trèo lên theo cây cột (*): "Biết là tốt, chuyện nhóc lỡ hẹn hôm nay anh có thể bỏ qua, nhưng lần sau..."
(*) Giống như mình nhường nhịn người ta thì người ta sẽ càng làm quá lên á.
Dừng lại một chút, hắn cường điệu mà nói: "Nhóc phải đặt anh lên hàng đầu!"
Thật ra khi nói xong lời này, trong lòng hắn cũng có chút không đáy, đang nghĩ ngợi nếu Thẩm Vụ Bắc không đáp ứng, hắn liền tìm cho mình một cái bậc thang leo xuống.
Kết quả còn chưa tìm được bậc thang, người nọ đã trả lời.
"Được." Tròng mắt của Thẩm Vụ Bắc đen láy, cô đến gần, dùng thanh âm mà chỉ có hai người mới có thể nghe được: "Sau này đều sẽ đặt anh lên hàng đầu."
Cô đè thấp giọng nói xuống, hương bạc hà trên người cô còn chưa phai đi, nó lướt qua chóp mũi hắn, làm cho gáy hắn hơi nóng lên.
"..."
Đệt.
Yến Kinh Nhiên nheo mắt, nhiệt ý tràn lan, lỗ tai cũng suýt chút nữa bị thiêu cháy.
Rõ ràng hắn nói ra câu này rất bình thường, nhưng khi cô nói ra, lại trở nên đặc biệt không thích hợp.
Tựa như.
Tin tức tố của cô vậy, rù quến đến lạ thường.