“Là em, không yêu anh nữa.”
Lê Sơ không biết mình nói những lời này như thế nào, cô chỉ cảm thấy trái tim như bị khoét một đao, đau đến mức mỗi một hơi thở của cô đều khó chịu.
Lê Sơ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh đèn đường màu quýt ấm áp bị mưa to đánh tan, chỉ còn lại một vầng sáng, khiến người ta nhìn không rõ.
Cô không dám nhìn ánh mắt Hạ Minh Châu.
Cô sợ mình vừa nhìn sẽ rơi vào tay giặc, sẽ mềm lòng.
Nước lũ khó thu, lời nói ra khỏi miệng cũng giống như vậy, bọn họ rốt cuộc không trở về được.
Lê Sơ nhẹ giọng khẩn cầu: “Hạ Minh Châu, chúng ta hảo tụ hảo tán, đừng làm cho nhau khó xử, được không?”
Cô gọi tên anh, cả tên lẫn họ.
Cô từng gọi anh là học trưởng, từng gọi anh là Minh Châu, nhưng chưa bao giờ xa lạ gọi tên đầy đủ của anh.
Cô hoàn toàn cắt đứt liên lạc giữa bọn họ.
Từ nay về sau, giữa bọn họ chỉ có thể là người lạ.
Hạ Minh Châu chăm chú nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô gái, đôi mắt đỏ tươi như muốn khóc, anh đột nhiên cười một tiếng, tiếng cười kia còn lạnh hơn cả mưa đêm thu, “Tiểu Sơ, nếu đây là hy vọng của em, vậy anh... anh đồng ý với em.”
Anh cầm lấy áo khoác trên lưng ghế, đứng lên, giọng nói khàn khàn: “Anh đi trả tiền, lát nữa đưa em về.”
Ánh mắt Lê Sơ dừng lại trên đĩa thức ăn trên bàn, có rất nhiều món không hề nhúc nhích.
Rốt cuộc, bọn họ cũng không thể viên mãn ăn một bữa cơm.
Lê Sơ cũng đứng lên theo, lấy áo khoác bọc chặt mình lại, cô không đề nghị chia sẻ bữa cơm này với Hạ Minh Châu, cô biết người đàn ông sẽ không chấp nhận, mà cô cũng không muốn làm cho anh khó xử.
Ra khỏi cửa tiệm, mưa to xen lẫn gió lạnh thổi thẳng vào người.
Cho dù là mặc áo khoác, Lê Sơ vẫn lạnh đến run rẩy.
Cô đứng sau lưng người đàn ông, rụt rè nói: “Không phiền anh đưa em đi, em đón xe về là được rồi.
“Không phiền.” Người đàn ông không xoay người, “Em ở đây chờ anh, anh lái xe tới.”
Nói xong, Hạ Minh Châu lập tức vọt vào trong màn mưa, không cho Lê Sơ cơ hội cự tuyệt.
Trời mưa to, tầm mắt bị hạn chế, cũng chỉ cách một con đường cái, cũng đã thấy không rõ.
Lê Sơ ngẩng đầu nhìn, ánh mắt chậm rãi mơ hồ.
Cô không đợi anh trở về, mà đi về hướng ngược lại, không có mục đích, cứ như vậy cô độc đi ở ven đường.
Nước mưa đánh vào trên người cô, cô lại hồn nhiên bất giác, cả người giống như là bị rút đi linh hồn, chỉ để lại một cái xác rỗng.
Điện thoại di động trong túi không ngừng rung, cô biết là Hạ Minh Châu gọi điện thoại tới, nhưng cô không muốn liên lụy đến anh nữa, không muốn cuộc sống tồi tệ của mình liên lụy đến anh.
Nếu cô có thể suy nghĩ cẩn thận sớm một chút, Hạ Minh Châu cũng sẽ không vì cô mà bị cách chức, anh sẽ tỏa sáng trong công việc anh yêu thích, chứ không phải thất vọng như bây giờ.
Giày cao gót giẫm vào vũng nước, Lê Sơ không thể đứng vững gót chân, lập tức ngã xuống bùn.
cô nằm rạp trên mặt đất, mặc cho nước mưa cọ rửa thân thể của cô, khí lực toàn thân phảng phất đều bị rút cạn, cô ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi.
Hạt mưa cực lớn rơi xuống người cô, thật sự rất đau rất đau.
Đau đến mức cô muốn càn rỡ khóc một hồi, nhưng ánh mắt khô khốc đến nỗi ngay cả nước mắt cũng không rơi xuống được.
Trên đường không nhìn thấy người đi đường, cô ngay cả xin giúp đỡ cũng không biết nên mở miệng với ai.