Cha mẹ vẫn còn trong phòng bệnh, cô không thể ngã xuống.
Trở lại phòng bệnh, Lê Sơ không nói một lời, Phùng Ngọc Dung và Lê Diệu Tường liếc nhau, ngầm hiểu mà không hỏi.
Bọn họ đều biết cha mẹ Hạ gia gọi cuộc điện thoại này là vì cái gì, cũng biết con gái nhất định là chịu ủy khuất thật lớn, nhưng bọn họ cũng bất lực, điều duy nhất có thể làm chính là làm bộ như không biết, để lại không gian cho con gái.
Lê Sơ, đứa nhỏ này từ nhỏ tính tình dịu dàng, nhưng trong xương cốt lại quật cường, gặp chuyện cũng sẽ không nói ra, chỉ chịu tự mình tiêu hóa, nếu cô không chịu nói, người khác hỏi thế nào cũng vô dụng.
Phùng Ngọc Dung bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
-
Khoa học kỹ thuật Sô, văn phòng tổng giám đốc.
Từ sau khi Phó Tự Trì trở về, tâm tình vẫn cực kém, đối đãi với công việc cũng càng hà khắc.
Người dưới trướng anh không ngừng kêu khổ.
Phương án đưa lên bị phủ nhận hết bản này đến bản khác, cũng không dám hỏi tổng giám đốc có chỗ nào không tốt, chỉ có thể câm nín tiếp tục sửa chữa.
Trong đó, dày vò nhất chính là trợ lý tổng giám đốc Tống Mạnh.
Tống Mạnh đợi lệnh ở văn phòng tổng giám đốc, không dám rời đi một bước. Mỗi lần Phó Tự Trì gọi anh đều khiến anh kinh hãi.
Tâm tình tổng giám đốc không tốt, đối với bất cứ chuyện gì cũng xoi mói, nhỏ đến mức nhiệt độ cà phê thấp mấy độ cũng sẽ bắt cậu ta đổi ly khác.
Tống Mạnh cầm một xấp văn kiện đứng ở cửa văn phòng tổng giám đốc, làm công tác tư tưởng cho mình nửa ngày, mớᎥ gõ cửa.
“Vào đi.”
Trong phòng làm việc truyền đến giọng nói lạnh như băng của người đàn ông.
Tống Mạnh kiên trì đi vào, đi tới đối diện Phó Tự Trì, đưa văn kiện qua, “Phó tổng, văn kiện này cần ngài ký tên.”
Phó Tự Trì cũng không ngẩng đầu lên, nhận lấy văn kiện, lật vài trang, sắc mặt trầm xuống.
Tài liệu bị đóng lại.
Tống Mạnh kinh hãi run lên.
Mười ngón tay Phó Tự Trì đan vào nhau, hai khuỷu tay đặt trên mặt bàn, anh nhìn Tống Mạnh, khóe môi nhếch lên nụ cười.
Tống Mạnh cho rằng ông chủ hài lòng với văn kiện này, vừa muốn yên lòng, chợt nghe thấy ông chủ mở miệng.
“Sau này nếu còn lấy loại tài liệu này lừa gạt tôi, cậu cũng không cần làm nữa.”
Giọng nói nhàn nhạt, lại vô cùng lạnh bạc.
Tống Mạnh sợ tới mức nín thở, vội vàng cầm văn kiện về: “Xin lỗi Phó tổng, tôi cầm về để bọn họ làm lại lần nữa.”,
Tống Mạnh âm thầm châm chọc mình xui xẻo.
Bọn họ cũng không dám cầm văn kiện tới cho Phó tổng phê duyệt, lập tức ném loại công việc khổ sai này cho anh.
Thiên địa lương tâm, anh chẳng qua là cái công cụ truyền đạt hình người mà thôi.
Tống Mạnh vội vàng ra khỏi cửa, không dám dừng lại thêm một giây.
Phó Tự Trì dựa lưng vào ghế, xoa xoa mi tâm.
Điện thoại di động thon dài rơi trên mặt bàn, anh không nghĩ nhiều, cầm điện thoại trên tay.
Trang web còn dừng lại ở hộp chat wechat giữa anh và Lê Sơ.
Đến nay vẫn chưa có hồi âm.
Anh biết Lê Sơ nhất định đã nhìn thấy tin nhắn anh gửi, cũng không vội trả lời.
Phó Tự Trì tuyệt đối tự tin có thể thắng ván này.
Chỉ là thái độ của Lê Sơ đối với anh thật sự khiến anh không hài lòng, mèo con ngoan ngoãn không nên có móng vuốt sắc bén.
...
Đêm hôm khuya khoắt, Lê Sơ nằm trên giường bồi trong bệnh viện, làm sao cũng không ngủ được.
Bệnh viện chỉ cho phép một người nhà đi cùng, Lê Sơ lập tức thuê phòng cho mẹ ở khách sạn gần đó, để bà nghỉ ngơi thật tốt, mà cô thì ở lại chăm sóc cha.