Mở To Đôi Mắt Xinh Đẹp Của Em

Chương 31: Sự sám hối của Lancer




Hai ngày sau khi xuất viện, Tuyết Nhung bất ngờ nhận được một bức thư của Lancer, thư viết như sau:

“Tuyết Nhung yêu thương của anh, xin em thứ lỗi cho anh vì vẫn gọi em như vậymà không biết xấu hổ. Bây giờ, anh đã trở thành một tên khốn nạn, và đãnằm trong hàng ngũ đàn ông xấu xa trong gia tộc em. Anh chẳng còn tưcách và mặt mũi nào để gọi em như vậy nữa. Nhưng khi chứng kiến khoảnhkhắc em đứng trên lan can, định kết liễu đời mình, thực sự trái tim anhđau như bị hàng trăm hàng vạn mũi dao xuyên thấu. Anh không biết, em sẽđi tiếp cuộc đời phía sau thế nào khi phải mang trong mình những vếtthương lòng trong quá khứ, giờ lại bị tội lỗi của anh làm tổn thươngthêm lần nữa. Tội lỗi mà anh đã gây ra cho em thật muôn phần đáng chết,không thể tha thứ được. Anh viết cho em bức thư sám hối này, cũng vìmuốn tìm một sự giải thoát cho tâm hồn tội lỗi của mình.

Có lẽlúc này em đang tự hỏi bản thân, không biết lúc đó Lancer có thật lòngyêu mình không? Câu hỏi này, anh đã thầm nghĩ trong lòng hàng ngàn hàngvạn lần, và lần nào anh cũng chỉ có một câu trả lời duy nhất: Tình yêucủa anh dành cho em là thật lòng. Một người con trai nhìn thấy một người con gái lần đầu tiên đã muốn cô gái đó mãi mãi không rời xa mình, lầnthứ hai muốn ôm cô ấy vào lòng, mãi mãi ở bên bảo vệ cô ấy, lần thứ bamuốn kết hôn với cô ấy, lần thứ tư, cảm thấy cuộc đời này không thể sống thiếu cô ấy. Tất cả những cảm giác đó, anh đều đã trải qua, và chỉ cómột từ duy nhất để diễn tả, đó là “tình yêu”.

Dưới sự cổ vũ củatình yêu, anh trở nên ngốc nghếch và điên rồ, bay bổng và lãng mạn, trởthành một ảo thuật gia, một nghệ sĩ. Tình yêu chân thành đã khiến anhbiến thành một người dũng cảm và cao thượng. Anh muốn hi sinh, muốn sáng tạo, thậm chí muốn cướp đoạt, muốn làm những chuyện kinh thiên độngđịa, chỉ để nhìn thấy khuôn mặt chau mày tức giận của em! Vì trái timchân thật của mình, vì tình yêu chân thành của mình, đã bao lần anh cảmđộng đến rơi lệ. Anh cảm ơn thượng đế, cảm ơn ngài đã ban em cho cuộcđời anh, để anh cảm nhận được thứ tình cảm cao quý nhất của nhân gian,để anh cả đời không bao giờ phải hối hận.

Tình yêu anh dành choem là thật lòng, anh muốn cưới em cũng là thật lòng. Bởi vì anh đã từngtin tưởng rằng nếu thực sự yêu một người con gái, thì trái tim bạn sẽkhông bao giờ thay đổi. Tình cảm chân thành đó sẽ là một cây cầu vữngchắc, mãi mãi gắn kết hai người với nhau, và sẽ giúp họ vượt qua mọisóng gió của cuộc đời.

Khi đã cưới được em, anh cảm thấy mình đãvượt qua được kỳ thi quan trọng nhất của cuộc đời. Có thể chiến thắngbao kẻ khác để cưới em về làm vợ mình, đây là niềm kiêu hãnh và hạnhphúc của một người đàn ông như anh. Anh thề sẽ đối xử thật tốt với em và cuộc hôn nhân của chúng ta. Anh thề sẽ cùng em sinh một đàn con đôngđúc, và chúng ta sẽ yêu thương lẫn nhau đến đầu bạc răng long. Nhưng,sau khi kết hôn, tất cả những lời hứa và quyết tâm trước kia lại khiếnanh vô cùng lúng túng. Cuộc sống ngày một nhàm chán với một mô típ cốđịnh: ngày hôm nay có thể nhìn thấy ngày mai, ngày kia, thậm chí là nămsau, năm sau nữa... Cuộc sống ổn định trong một vòng quay xã hội nhỏ bénhư thế sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái, nhưng lại là gánh nặng đèlên anh mỗi ngày. Nếu so sánh với cuộc sống gia đình, anh vẫn thíchkhông khí sôi nổi ở trường học hơn. Ở nhà, anh chỉ có thể tiếp xúc vớiem và một vài người khác, nhưng ở trường, mỗi ngày anh lại được gặp hàng trăm hàng vạn người, như thể bạn đang xem một thước phim hoạt hình 3Dchân thực và sống động. Khi tình cảm của anh, tính cách của anh, cuộcsống của anh trở nên bức bối giống như một chiếc bánh quy bị ép chặt,như một viên đạn không thể giải phóng năng lượng trong mình, anh bắt đầu cảm thấy áp lực, căng thẳng, bắt đầu quan tâm đến những chi tiết nhỏnhặt của cuộc sống, những mâu thuẫn xuất phát từ sự không hợp nhau củahai chúng ta. Mỗi lần có chuyện không vừa lòng, anh lại phóng đại lên,phóng đại nó thành chuyện không thể thông cảm và tha thứ. Cứ thế, sự bất mãn và trách móc cứ lớn dần lên trong anh.

Đúng lúc đó, Susan và Ngô Vũ đến nhà chúng ta. Điều bẩn thỉu nhất mà một gã đàn ông như anhđã làm, đó là khi Susan chủ động bày tỏ tình cảm với mình, anh đã ngã về phía cô ấy. Đó là việc làm mà đến tận bây giờ anh vẫn không thể tha thứ cho mình. Anh là một người đàn ông đã kết hôn, cũng đã thề chịu tráchnhiệm cả đời cho một người con gái, nhưng vẫn vô liêm sỉ cho phép minhsống buông thả, thậm chí còn tìm ra vô vàn lí do để phản bội em. Anhnghĩ em không biết chiều lòng người khác giống như Susan, nhận thức vănhóa của em quá trì trệ, em quá cố chấp, quá ích kỉ, không toàn tâm toàn ý yêu anh như Susan, thậm chí chuyện chăn gối cũng trở thành lí do lớnnhất để anh phản bội em. Vậy là, anh từng bước từng bước rơi vào vòngxoáy của tội lỗi. Khi một người rơi xuống tận cùng của tội lỗi, hắn tasẽ biến thành một con thú. Anh không hiểu tại sao mình lại có thể nhẫntâm bỏ rơi em vào ngày đầu tiên của năm mới. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại thờ ơ và độc ác đến vậy khi thấy người con gái mình đã từngyêu thương nhất tuyệt vọng gọi theo mình? Sau đó, trong suốt quá trìnhly hôn, anh đã hoàn toàn biến thành loài máu lạnh, chỉ mong nhanh chóngthoát khỏi cuộc hôn nhân của chúng ta để chạy đến bên Susan, để cô ấyvuốt ve những vết thương trong tim mình, và thủ thỉ vào tai rằng tất cảnhững gì anh làm xuất phát từ tình yêu thiêng liêng và chân thành, vậynên không có tội. Cứ thế, anh đã lẩn trốn cảm giác tội lỗi ẩn sâu trongđáy lòng.

Thượng đế à, tại sao khi mới bắt đầu hai người yêu nhau đến chết đi sống lại, vậy mà mới bước vào cuộc sống hôn nhân chưa đầymột năm đã trở thành kẻ thù của nhau? Tại sao? Tại sao?

Câu hỏinày anh cũng đã suy nghĩ hàng trăm hàng vạn lần, và cuối cùng cũng chỉcó thể đưa ra một kết luận duy nhất: trên thế gian này, chỉ có thời gian và không gian là vĩnh hằng, còn tình yêu của con người thì không thể.Không giống như thời gian và không gian, con người có xương có thịt vàvô cùng nhỏ bé. Vì vậy mà con người, đặc biệt là đàn ông hoàn toàn không thể chống lại những cám dỗ và mê hoặc chết người. Những người đàn ôngtrong gia tộc em cũng nằm trong số đó, đặc biệt là cha và ông ngoại em.Lúc đầu, họ cũng thật lòng yêu mẹ và bà ngoại em, chỉ có điều, thời gian trôi qua, tình cảm nhạt dần, và mọi thứ cũng thay đổi. Nguyên nhân làdo đàn ông là sinh vật dễ thay lòng đổi dạ. Hôm nay, họ dùng trái tim để cảm nhận, dùng nửa người dưới để suy nghĩ. Vậy nên có thể nói, hai chữ“đàn ông” giống như một trái bom nổ chậm, một ngọn núi lửa tạm thời ngủquên, sở dĩ chưa nổ, chưa phun trào là vì chưa có ai châm ngòi kíchthích nổ.

Anh nói như vậy không phải để bào chữa cho tội lỗi củamình. Đây là những lời gan ruột anh đã hiểu ra sau bao ngày trăn trở,đau đớn. Nhớ lại hồi đó, sau khi qua tuổi thiếu niên, anh thấy mình đãăn năn hối cải, đã thay đổi hoàn toàn và trở thành một người đàn ôngtrưởng thành có trách nhiệm. Nếu như một người đàn ông đầy kinh nghiệmnhư anh mà cũng như vậy, thì không hiểu những gã trai trẻ thiếu kinhnghiệm, không trải tình trường sẽ ra sao?

Vì thế, anh cho rằng,khi yêu nhau, người con trai không nên hứa với người yêu sẽ không baogiờ thay lòng đổi dạ. Và các cô gái cũng không nên mong chờ chàng traicủa mình hứa với mình như thế. Bởi vì tất cả những lời hứa đó chỉ là lời nói gió bay, chỉ là một chất xúc tác để duy trì tình yêu. Về mặt ýnghĩa, tình yêu đúng là thứ vĩnh hằng, bởi vì tình yêu có thể nảy nởnhiều lần trong một đời người. Chúng ta có thể yêu hai ba lần, N lần.Tình yêu cũ sẽ bị tình yêu mới thay thế, tình yêu mới lại bị một tìnhyêu mới hơn thay thế, cứ thế tạo thành một vòng tuần hoàn vô hạn, mỗilần lại lãng mạn hơn, đẹp đẽ hơn. Nói tình yêu vĩnh hằng bởi vì nó không đem đến ánh sáng cho con người, mà chỉ đẩy họ xuống những nấm mồ tămtối. Mỗi lần ly hôn là một lần đau khổ và bi kịch, một lần bội ước.

Nói thật, bây giờ anh cũng bắt đầu nghi ngờ tính tất yếu của hôn nhân. Nếuhôn nhân là một tay đao phủ, là một nấm mồ thì tại sao người ta cứ phảikết hôn, cứ phải tiếp tục cách duy trì nòi giống truyền thống này? Nếungày nay, những quy phạm văn hóa đạo đức khiến cho con người không thểrũ bỏ những ràng buộc, thì ít ra hôn nhân cũng nên được coi như nhữnghợp đồng thuê nhà, thuê xe mà bạn có thể kí một năm, ba năm hay năm năm. Dưới sự đảm bảo của hợp đồng này, nếu hai người cảm thấy hợp nhau thìkhi hợp đồng hết hiệu lực có thể kí tiếp. Còn nếu như cả hai đều thấybất mãn, thấy không thể tiếp tục duy trì được nữa thì chỉ cần hủy bỏ hợp đồng. Mặc dù đó không phải là cách giải quyết toàn mĩ nhất cho mối quan hệ nam nữ, nhưng ít nhất nó còn có chút lý tính và nhân tính, giúp cácđôi vợ chồng nghiêm túc thực hiện hợp đồng, và có đủ lý trí để chia taykhi hợp đồng kết thúc mà không có cảm giác bị phản bội hay ruồng bỏ. Sựtổn thương của cả hai bên vì thế cũng giảm xuống mức thấp nhất bởi vìngay từ đầu yêu cầu mà họ đặt ra không phải là cả đời chỉ lấy một vợ một chồng, sống bên nhau thiên trường địa cửu.

Một gã đàn ông nhưanh vì đâu mà trở nên xấu xa và tội lỗi? Anh vẫn luôn tự kiểm điểm bảnthân, tự tìm một liều thuốc hiệu nghiệm để chữa cho mình. Nhưng có lẽchẳng có thứ thuốc nào trên thế gian này chữa được căn bệnh của anh, bởi vì anh là đàn ông, một gã đàn ông xấu xa, một gã đàn ông đang cầu xinsự tha thứ của em bằng cách đê tiện nhất.. Mặc dù anh biết, sự tha thứđó sẽ không bao giờ dành cho anh vì anh chính là kẻ tự tay đẩy em xuốngđịa ngục!”

Sau khi gấp thư lại, phản ứng đầu tiên của Tuyết Nhung là gì? Liệu cô có tha thứ cho Lancer hoặc công nhận quan điểm “đàn ônglà thuốc độc, hôn nhân là nấm mồ, tình yêu không có sự ràng buộc” củaanh ta không?

Khi vừa mới ly hôn, đúng là Tuyết Nhung đã nghĩ như vậy. Cô không tin vào đàn ông, không tin vào tình yêu, cũng không tinvào hôn nhân. Nhưng bây giờ dù đang sống trên đất Mĩ, cô vẫn mắt thấytai nghe rất nhiều câu chuyện về những cuộc hôn nhân hạnh phúc. Cô cũngnhìn thấy hình ảnh những đôi vợ chồng già chống gậy dìu nhau đi trongánh hoàng hôn với khuôn mặt ánh lên nụ cười hạnh phúc. Như đôi vợ chồnggià sáu bảy mươi tuổi hàng xóm của cô, câu chuyện tình yêu của họ luônkhiến cô vô cùng ngưỡng mộ. Người chồng tên là George, còn vợ ông tên là Marlene. Khi còn ở Saint Joseph, cô thường sang chơi nhà đôi vợ chồnghàng xóm hiền hậu này, nên biết rất nhiều về quá khứ và hiện tại của họ.

George và Marlene yêu nhau từ năm trung học đầu tiên. Ở nước Mĩ, mọi người vẫn gọi tình yêu của những cô cậu học trò cấp ba là “tình yêu gà bông”,George và Marlene cũng có một tình yêu gà bông như thế. Nhưng khônggiống như những tình yêu gà bông khác, sau bốn năm họ không đường ai nấy đi mà đã tiến hành hôn lễ sau khi tốt nghiệp chỉ đúng hai tuần.

Khi đó tất cả mọi người, bao gồm cả cha mẹ họ đều không tán thành việc họkết hôn khi mới chỉ mười tám tuổi. Bởi vì chưa học đại học, chưa từnghọc qua trường dạy nghề của thành phố, cũng chẳng biết sẽ phải nuôi sống gia đình nhỏ của mình như thế nào. Chẳng bao lâu sau, họ đã sinh hạ một bé gái. Hai vợ chồng trẻ, một người rửa bát ở cửa hàng ăn, một ngườitrông con cho người khác, cuộc sống của họ cứ thế trôi qua trong nghèokhó. Hai năm nữa lại trôi qua, họ sinh thêm được một bé trai. Cuộc sốngvì thế càng trở nên khó khăn hơn. Họ phải dựa hoàn toàn vào số tiền trợcấp ít ỏi của chính phủ để trang trải cuộc sống. Khi đứa con thứ ba củahọ sắp chào đời, tất cả mọi người đều cho rằng, gánh nặng chồng chấtgánh nặng sẽ khiến gia đình này không thể duy trì được nữa, và cuộc hônnhân của họ sẽ tan vỡ.

Nhưng “tình yêu gà bông” đó vẫn đứng vữngtrước sóng gió. Khi thấy số tiền ít ỏi kiếm được từ những công việc làmthêm không đủ duy trì cuộc sống, hai vợ chồng và ba đứa con dắt díu nhau đến mở sạp bán vỉa hè tại khu chợ Flea ở thành phố lân cận. Nhưng họthấy làm vậy cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, nên lại thuê một chiếc xe đẩy để bán xúc xích. Sau đó, George và Marlene phát hiện ra, nếu chỉ dựa vào mấy việc làm thêm hoặc buôn bán nhỏ thì sẽ không thể nuôi nổigia đình và tồn tại trong xã hội này. Vậy là, Marlene quyết định đến làm ở quán rượu, dành dụm từng đồng tiền ít ỏi kiếm được đưa cho George đểông có thêm tiền đi học nghề ở một trường đại học trong thành phố. Không ngờ, chỉ sau hai năm ngắn ngủi, cuộc đời của George đã xuất hiện kỳtích. Đầu tiên, ông làm công cho một xưởng đúc nhỏ. Khi xưởng đúc nàysắp phá sản, ông liền mua lại. Chỉ trong vòng vài năm, George đã biếnxưởng đúc nọ thành một doanh nghiệp loại vừa. Mười năm sau, ông đã cótrong tay vài phân xưởng, trở thành một ông chủ lớn có máu mặt, được mọi người tôn trọng.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng một cáimấy chục năm đã trôi qua. Con gái của họ giờ đã khôn lớn trưởng thành,cứng cáp bay đi. Vì sức khỏe của vợ chồng không được tốt, nên Georgegiao lại việc kinh doanh cho con, nghỉ hẳn ở nhà, không đi sớm về muộnnhư trước nữa. Marlene vẫn tiếp tục làm người phụ nữ của gia đình, nhưng khác với thời “tình yêu gà bông”, giờ đây vòng eo thắt đáy lưng ong của bà đã biến thành một thùng nước gạo. Trước Marlene nặng 45 cân, giờ đãlên đến 113 cân. Mái tóc vàng với những lọn tóc xoăn nhẹ của bà giờ cũng đã mất đi vẻ óng mượt ngày xưa, hơn thế còn có thể nhìn thấy cả nhữngmảng da đầu lấp ló sau những phần tóc thưa. Mỗi lần Marlene cười, haimắt híp lại chỉ nhỏ như một đường chỉ, cằm bạnh ra hai bên tưởng như cóthể nhét được cả một chiếc bút bi vào giữa. Không chỉ béo, bà còn mắc đủ thể loại bệnh tật như tiểu đường, bệnh cao huyết áp, bệnh tim v.v... và cả bệnh viêm khớp. Căn bệnh này đã khiến Marlene phải trải qua khôngbiết bao nhiêu lần phẫu thuật, song vẫn đi lại vô cùng khó khăn. Trongkhi đó, chồng của bà, ông George đã sắp bước sang tuổi 70 nhưng vẫn giữđược thể trọng của những năm ba mươi tuổi, đi lại linh hoạt nhanh nhẹnnhư một gã trai trẻ. Marlene nói với Tuyết Nhung, đương nhiên anh chồngđẹp trai của bà khó có thể tránh được việc trở thành đối tượng săn đóncủa những người phụ nữ khác. Ông George đã không ít lần bị bọn họ dùngđủ cách để dụ dỗ, mê hoặc. Thậm chí một lần nọ, cô thư kí văn phòng còncởi không sót một mảnh vải, nằm trên sô pha đợi ông... Song George luônchọn cách quay đầu bỏ đi, trước nay chưa từng liếc nhìn những người phụnữ khác. Trong suốt mấy chục năm sống cùng nhau, chưa một lần ông phảnbội bà. Đây chính là điểm mà Marlene tự hào về chồng mình nhất. Bà luôncho rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này. Sau baolần đi hết phòng khám này đến bệnh viện khác để chữa bệnh, luôn có mộtngười kị sĩ trung thành ở bên bảo vệ cho người phụ nữ to béo nặng nề, đi lại không vững đó. Tất cả mọi người đều nhớ đến họ, tôn trọng họ,ngưỡng mộ họ, đương nhiên trong đó có cả Tuyết Nhung.

Vài tuầntrước lễ Giáng sinh, nghe nói bà Marlene lại vừa phải phẫu thuật đầu gối nên Tuyết Nhung làm vài món ăn rồi mang sang thăm bà. Vừa bước vào nhà, cô liền nhìn thấy quà Giáng sinh, giấy gói quà đủ màu, băng dính, kéobày la liệt khắp nơi. Marlene nằm trên ghế sô pha, thoải mái dựa đầu vào một chiếc gối, trong khi đó George đang loay hoay giữa đống quà Giángsinh, mồ hôi lấm tấm trên trán. Marlene nằm trên ghế nói: “Anh yêu à,chiếc áo len màu sữa mua cho con gái anh cho vào chiếc hộp dẹt đằng saukia kìa.” George lập tức quay đầu lại tìm hộp và áo, rồi nhanh chóng đặt chúng vào nhau. Sau khi ông làm xong, Marlene lại nói: “Anh yêu à, anhnên nghỉ ngơi, rồi đi lấy chút gì trong tủ lạnh ra uống đi! Giờ anh cũng đã có tuổi rồi, cần chú ý đến sức khỏe của mình.” George không nghetheo lời của Marlene, vẫn chăm chú gói quà, xong xuôi mới quay sang nói: “Thôi được rồi, anh sẽ đi uống nước. Em yêu à, em cũng uống cái gì đónhé! Bác sĩ nói em phải uống thêm hai cốc nước mỗi ngày khi uống loạithuốc mới này.” Khi đi qua cửa, đến tủ bếp phía sau, George đột nhiênnói với Marlene: “Em yêu à, anh giờ mới nhớ ra, ngày mai khi các con về, em bảo chúng đừng có quậy lung tung đồ trong nhà bếp nhé. Đó là quàGiáng sinh anh chuẩn bị riêng cho em. Nếu chúng động vào làm lộ bí mậtvới em thì mất công anh chuẩn bị cả một năm trời.” Đúng là một ngườichồng thuần phát, thật là một đôi vợ chồng yêu thương nhau. Tuyết Nhungnghĩ đây không phải là tình yêu “bên nhau trọn đời, bách niên giai lão”mà người ta vẫn nhắc đến đó hay sao?

Vì vậy, bây giờ, khi gấp lại lá thư của Lancer, Tuyết Nhung hoàn toàn không tin vào câu “đàn ông suy nghĩ bằng nửa người phía dưới” mà anh ta viết. Cô chỉ tin rằng, dù hônnhân của mình có thất bại thì thế gian này vẫn luôn có những tình yêuchân thật, những người đàn ông tốt và những cuộc hôn nhân mãi mãi khôngbao giờ rạn nứt. Nhưng tại sao cô đã cố gắng và nỗ lực rất nhiều, mà vẫn chỉ là một kẻ thất bại đáng thương? Người ta vẫn nói “những kẻ đángthương tất có chỗ đáng trách”, vậy điểm đáng trách của cô rốt cuộc ở chỗ nào? Liệu cô có cần suy xét lại bản thân mình một cách nghiêm túckhông?

Lúc này, Tuyết Nhung lại nhớ đến câu chuyện của một ngườiphụ nữ khác. Đó là nữ giáo sư người Hoa dạy piano ở khoa nhạc đại họcMi-chi-gân. Mặc dù đã sắp đến tuổi về hưu rồi, nhưng vẻ đẹp quý phái của bà vẫn thu hút mọi ánh nhìn. Bà ăn nói có duyên, trên cổ luôn thắt mộtchiếc khăn lụa hợp với màu váy. Những học sinh Trung Quốc học trong khoa âm nhạc thường được nghe nhiều giai thoại về bà. Nghe nói, khi còn học ở Đài Loan, vì bà giỏi giang xinh đẹp hơn người nên có rất nhiều ngườitheo đuổi, trong số đó có một người là học trưởng của khoa chính trị.Người đó phong độ ngời ngời, tài hoa vượt trội, cả giáo viên lẫn bạn bèđều cho rằng tương lai anh ta sẽ ngồi lên ghế tổng thống danh giá. Khicặp kim đồng ngọc nữ, nam tài nữ sắc này bắt đầu qua lại với nhau, cảtrường xôn xao. Đây công nhận đúng là một chuyện chấn động trong trường. Nhưng chỉ ba tháng sau, cặp đôi này bỗng dưng đường ai nấy đi. Tất cảmọi người đều vô cùng ngạc nhiên, không hiểu vì sao, sau đó hỏi thăm mới biết, thực ra giữa hai người chẳng xảy ra chuyện gì to tát, mà họ chiatay chỉ vì một chuyện hết sức nhỏ nhặt. Một ngày nọ, khi cùng dạo bướctrên con đường rợp bóng cây xanh, cô giáo dạy piano hỏi viên học trưởng: “Trong số các ca sĩ Đài Loan bây giờ, anh thích ai?” “Bạch Gia Thảo”,anh chàng học trưởng buột miệng trả lời. Vừa nghe xong câu nói đó, côgiáo liền quay đầu bỏ đi, từ đó không bao giờ quay trở lại nữa. Khi biết được câu chuyện này, ai nấy đều ngơ ngác không hiểu: thích Bạch GiaThảo thì sao chứ? Đó cũng có thể thành một lí do để chia tay sao? Tất cả mọi người đều lấy làm lạ. Kết quả bốn mươi năm sau, khi gặp nhau vàongày hội trường, cô giáo dạy piano là người có cuộc hôn nhân hạnh phúcvà mĩ mãn nhất. Trong khi đó vị học trưởng kia không chỉ không leo lênđược ghế tổng thống, mà đã kết hôn rồi lại ly hôn đến ba lần. Quả thựckhông biết đã có biết bao cô gái vì ông ta mà phải đau đớn rơi lệ.

Ngoài cô giáo dạy piano nọ, Tuyết Nhung còn nhớ đến câu chuyện của cô họ xamà khi còn nhỏ cô thường được mọi người kể cho nghe. Nghe nói khi còntrẻ, mặc dù tướng mạo rất bình thường, nhưng mắt nhìn đàn ông của cô lại chẳng bình thường chút nào. Ngay từ mười mấy tuổi, cô đã bắt đầu chọnchọn lựa lựa, chọn đến lúc đã có tuổi rồi, mọi người bắt đầu sốt sắnggiới thiệu người này kẻ kia rồi, mà vẫn chẳng ra đâu vào đâu, lí do chỉvì “cao không tới, thấp chẳng thông”. Sau đó có một người bà con giớithiệu cho cô một anh chàng có gia thế và điều kiện bản thân rất tốt. Lúc đó, cô mới có chút tình cảm với người ta. Chàng trai đó học chuyênngành toán, được người trong công ty công nhận là một trong ba ngườithật thà nhất, đáng tin tưởng nhất, trung thành nhất. Anh ta đúng là mẫu đàn ông lí tưởng để kết hôn. Càng đáng quý hơn, ngay từ lần gặp đầutiên, anh chàng đã phải lòng cô, chăm lo cho cô từng li từng tí. Chỉ sau bốn lần hẹn hò, anh ta đã mua nhẫn cầu hôn với cô. Nhưng khi nhìn thấychiếc nhẫn đó, cô họ chỉ nói với chàng trai một câu: “Nếu chúng ta làbạn bè thì được, nhưng làm vợ chồng thì không thể được”, nói dứt lờiliền quay đầu bỏ đi. Chuyện này làm không ít người kinh ngạc. Sau này,mọi người mới biết lí do khiến cô từ chối lời cầu hôn của anh ta là vìkhi hai người đi cùng nhau, mắt của anh ta đảo liên hồi, điều đó chứngtỏ anh ta thường liếc nhìn người con gái khác. Loại người này trông cóvẻ thật thà, nhưng thực ra lòng lại không thật! Cuối cùng, cô họ củaTuyết Nhung cũng đi lấy chồng và sống hạnh phúc đến tận bây giờ.

Trong số các bạn học nữ của cô, có người đá bạn trai chỉ vì khi đến quán càphê anh ta không chủ động gọi đồ giúp cô ấy, người khác lại nói “byebye” vì thấy bạn trai mình lên xe buýt chỉ chăm chăm chiếm chỗ ngồi chomình mà không quan tâm đến sự sống chết của người khác v.v... Trước khicuộc hôn nhân của cô bị tan vỡ, Tuyết Nhung hoàn toàn không hiểu nổicách giải quyết tình cảm của họ: Tại sao chỉ vì một câu nói sai hay mộtchuyện không hài lòng mà quay đầu bỏ đi? Cô cho rằng những người phụ nữđó đúng là chuyện bé xé ra to, chỉ vì chút chuyện vặt vãnh mà đá đốiphương đi không chút thương tiếc, không cho hai người có cơ hội để hiểuthêm về nhau. Bây giờ, khi phải hứng chịu nỗi đau lớn nhất đời này,Tuyết Nhung mới hiểu ra được một đạo lý: Khi một người con trai theođuổi một người con gái, anh ta rất giỏi che giấu bản chất bằng một khuôn mặt thật thà, nhưng dù có che giấu đến mức nào đi chăng nữa thì cũng có lúc để lộ kẽ hở. Nếu bạn đủ thông minh, đủ tinh tường phát hiện nhữngkẽ hở đó, thì nhất định sẽ nhìn thấu được lòng dạ của bọn họ. Khi đãphát hiện ra những điểm khiến mình không thích, thậm chí là chán ghét,bạn đừng bao giờ giúp anh ta tìm một cái cớ, càng không nên cố gắng bàochữa cho anh ta. Việc duy nhất bạn cần làm đó chính là dằn lòng để quayđầu bước đi. Cách làm này tuy tàn nhẫn với họ, nhưng lại là cách bạn tựcứu lấy bản thân mình. Chú ý nhìn những người phụ nữ xung quanh mình,bạn sẽ thấy những người làm được điều này đều có cuộc sống hạnh phúc mĩmãn. Còn những người khi nhìn thấy nhược điểm của đàn ông, nhưng vẫn mùquáng lao đầu vào, thì già nửa phải chịu đựng những bi kịch trong hônnhân.

Bây giờ Tuyết Nhung sẽ dùng hai đạo lí này để tự xem xétlại quá khứ của mình và Lancer. Đầu tiên, cô đã bao giờ đánh giá ngườiđàn ông này dựa trên lý trí chưa? Chưa. Vậy trong lúc hai người hẹn hò,mỗi lần phát hiện ra một vấn đề nào đó, cô đã bao giờ quay đầu bỏ đichưa? Câu trả lời vẫn là chưa. Cô, Đinh Tuyết Nhung vì thế nên mới trởthành một kẻ thất bại.

Tuyết Nhung không thể không buông mộttiếng thở dài. Thực ra, trên thế gian này liệu có bao nhiêu người phụ nữ vừa sinh ra đã có khả năng phân biệt đàn ông tốt xấu? Những người thông minh tuyệt đỉnh như thế chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng bạn vẫn có thể có được khả năng đặc biệt mà rất nhiều phụ nữ còn thiếu này qua nhữngbài học và sự rèn luyện sau này. Sai lầm của Tuyết Nhung trước đây làchưa chuẩn bị kĩ đã vội vàng kết hôn, vì vậy mới phải hứng chịu bi kịchcủa ngày hôm nay. Vậy nên, cô đã định ra phương hướng cho cuộc đời saunày của mình: thông qua học tập giáo dục bản thân, thông qua rèn luyệngiáo dục bản thân, thông qua những kinh nghiệm đúc rút được qua nhữngbài học của bản thân để hướng dẫn những người phụ nữ khác. Phụ nữ sẽtrưởng thành hơn, thông minh hơn; phụ nữ nhất định sẽ đến được với những cuộc hôn nhân hạnh phúc.

Nói tóm lại, dù có hay không đồng ý với những quan điểm về đàn ông và đàn bà của Lancer, bức thư của anh ta vẫn khiến cho nỗi đau dồn nén bao lâu nay trong lòng Tuyết Nhung được xoadịu phần nào. Sau khi đã làm cô bị tổn thương sâu sắc, người đàn ông đócuối cùng cũng đã có chút lương tâm để xin lỗi cô và cầu xin một sự thathứ. Cho dù bây giờ cô có tha thứ cho anh ta hay không, thì Lancer vẫncó một điểm tốt hơn cha, ông ngoại và những người đàn ông xấu xa tronggia tộc cô, đó là ít nhất anh ta cũng có dũng khí nói lời xin lỗi vớingười phụ nữ mà mình đã từng yêu tha thiết.