Mở To Đôi Mắt Xinh Đẹp Của Em

Chương 20: Trên đường tình, sự lãng mạn là vô tận




Ánh mặt trời len lỏichiếu qua rèm cửa màu cà phê vào phòng, rồi trườn lên chiếc giường ngổnngang, đánh thức Tuyết Nhung dậy. Khi vừa mở mắt ra, cô tưởng như mìnhvẫn đang ở Trung Quốc, như quay trở lại ngày hôm đó, ngày cô vội vã đếnđoàn nhạc, để rồi được người ta thông báo mình đã bị loại ra khỏi danhsách. Tuyết Nhung bỗng sợ hãi bừng tỉnh, toàn thân mướt mát mồ hôi. Lúcđó, cô mới phát hiện ra mình đang nằm trên giường trong phòng Bách Thụ10001 nổi tiếng của Las Vegas. Tuyết Nhung nhìn sang bên cạnh, thấyLancer đang ngủ ngon lành như một đứa trẻ. Tất cả những gì đã xảy rangày hôm qua lập tức hiện lên trước mắt cô như một thước phim quay chậm. Đó là một đêm cuồng si biết bao! Cô không còn nhớ rõ mình và Lancer đãlàm tình bao nhiêu lần, cũng không biết hai người đã thiếp đi lúc nào.Bây giờ, một cánh tay của Lancer vẫn vòng qua eo cô, chẳng khác nào mộtđứa bé con nũng nịu không chịu rời xa mẹ. Vì chuyện hôm qua diễn ratrong bóng tối, nên Tuyết Nhung không nhìn thấy gì cả. Chỉ khi ánh sángmặt trời chiếu qua ô cửa vào phòng, cô mới có thể thỏa thích ngắm nhìntoàn bộ người đàn ông đã thuộc về mình. Hàng mi vàng óng, cong vút rủxuống đôi mắt đang khép chặt, mái tóc hơi bết lại vì mồ hôi sau một đêmcuồng si, bờ vai và bộ ngực gợi cảm, cường tráng, tràn trề sức trẻ… mọithứ của anh đều hoàn mĩ.

Tuyết Nhung hít một hơi thật sâu, thỏathích ngửi mùi hương vương lại sau những cuộc làm tình. Cái mùi tanhtanh có khả năng kích thích giác quan của con người, khiến khắp người cô dâng trào một niềm hạnh phúc và mãn nguyện trước nay chưa từng có. Đóchính là đêm đầu tiên cô làm đàn bà, là đêm mà cả đời này cô sẽ khôngnuối tiếc.

Bỗng nhiên, Lancer giở mình. Trong cơn mê, anh quayngười lại, ôm chầm lấy Tuyết Nhung, rồi lại ngủ thiếp đi trong khi vẫnôm thật chặt cô trong lòng.

Nếu trên thế gian này có cảm giác nào được gọi là ngọt ngào thì đó chính là cảm giác của Tuyết Nhung lúc nàyđây. Cô chăm chú ngắm nhìn chiếc nhẫn đeo ở ngón tay áp út, nhớ lại lầnđầu tiên hai người tình cờ gặp nhau dưới gốc cây táo nọ, nhớ lần cãinhau trong quán cà phê, nhớ lần dán ba chữ “I love you” lên cửa, nhớ LễTình nhân với những sáng kiến bất ngờ và ầm ĩ, và nhớ cả cảm giác hạnhphúc tột cùng mà khoái lạc xác thịt đã đem đến cho cô đêm hôm qua… Lúcnày, Tuyết Nhung không còn nghi ngờ tấm chân tình mà Lancer dành chomình nữa, cũng không nghi ngờ vào sự lựa chọn của mình. Cô thầm nghĩ,liệu có chàng trai Trung Quốc nào, kể cả Ngô Vũ có thể khiến cô cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện nhiều như Lancer không? Liệu có chàng traingười Mĩ nào có thân thế như Lancer lại khiêm tốn và biết trân trọng một người con gái Trung Quốc như cô không?

Tình yêu dịu dàng, tìnhyêu nồng nàn, tình yêu lãng mạn, tình yêu xác thịt, tình yêu ngọt ngào…Tuyết Nhung tưởng như mình đang được bao bọc, được vỗ về bởi những đámmây tình yêu mênh mang vô tận. Mọi nỗi đau khổ mà cô phải chịu đựngtrong quá khứ bỗng chốc tiêu tan, cứ như thể nó chỉ là sự chuẩn bị chonhững tháng ngày hạnh phúc sắp tới.

Cô nhớ đến người mẹ thân yêucủa mình, và khẽ nói với bà: “Mẹ, trên thiên đường, chắc mẹ đang vuimừng và chúc phúc cho con đúng không mẹ? Con gái mẹ đã không làm mẹ thất vọng, con đã tìm được một người đàn ông tuyệt vời ở vùng đất xa xôinhưng xinh đẹp này. Từ giờ trở đi, con sẽ không còn đơn độc nữa. Anh ấysẽ thay mẹ cùng con đi hết quãng đời sau này”.

Hai hàng lệ bỗng lăn dài trên má Tuyết Nhung, rồi nhỏ xuống cánh tay Lancer.

“Em yêu, em làm sao vậy?” Lancer bừng tỉnh, lấy tay vuốt những giọt nước mắt trên mặt cô, ân cần hỏi.

“Em nhớ đến mẹ em”. Tuyết Nhung buồn bã nói.

“Bây giờ, ở trên thiên đường, mẹ em chắc chắn đang vui mừng vì em lắm đấy!”Sau đó, Lancer nhấc bàn tay đeo nhẫn của Tuyết Nhung lên, rồi nói tiếp:“Mẹ à, mẹ nhìn xem, hôm nay con gái mẹ sẽ kết hôn với người con trai yêu cô ấy nhất trên thế giới này! Mẹ chúc phúc cho chúng con nhé mẹ!”

“Hôm nay?” Tuyết Nhung hỏi Lancer với vẻ nghi hoặc: “Anh chắc chắn là mình sẽ không hối hận khi kết hôn với em chứ?”

Lancer không trả lời câu hỏi ngay lập tức, mà xoay người, tụt khỏi giường, rồi rút một tờ giấy đỏ trong va li hành lý ra, đưa đến trước mặt TuyếtNhung: “Em có còn nhớ lời tuyên ngôn này không?”

Vừa nhìn thấy,Tuyết Nhung liền phì cười: “Anh đúng là đồ ngốc, sao vẫn còn giữ thứchán ngắt vô vị này chứ!” Tờ giấy này vốn là tờ “thông báo vừa kết hôn”mà Lancer đã tùy hứng thảo ra ở quán cà phê Starbucks, cũng chính nó lànguyên nhân của một trận sóng gió ồn ào suốt một thời gian dài.

Lancer vừa vuốt vuốt tờ thông báo, vừa nói với Tuyết Nhung: “Từ ngày viết tờgiấy này ở quán cà phê Starbucks, rồi bị em hắt cho ướt như chuột lột,anh đã thề nhất định sẽ cưới em làm vợ”. Anh lại cười đắc ý rồi nóitiếp: “Em xem, cuối cùng em vẫn không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay củaanh. Bây giờ, em đã là người đàn bà của anh rồi. Thế nên, hôm nay chúngta sẽ đi đăng kí kết hôn. Anh sẽ dùng tờ thông báo này để một lần nữanói cho cả thiên hạ biết: Lancer không nói đùa, Lancer và Tuyết Nhung đã thực sự kết hôn”.

Las Vegas là một địa danh kỳ diệu nhất và giàu tính kịch nhất. Chỉ trong vỏn vẹn một tiếng đồng hồ, Tuyết Nhung vàLancer đã làm xong tất cả thủ tục ở tòa án địa phương, để cầm trong taytờ chứng nhận kết hôn. Cũng chỉ trong đúng một tiếng sau đó, hai ngườiđã mua được một chiếc xe mà Lancer gọi là “Chiếc xe chỉ dùng để chở côdâu xinh đẹp nhất thế giới”. Đó là loại xe đua hiệu BMW Z4 ánh bạc màTuyết Nhung chưa từng nhìn thấy bao giờ, nói đúng hơn cô chưa bao giờdám mơ đến. Tuyết Nhung không biết Lancer đã phải chi bao nhiêu tiền mới mua được chiếc xe này, thậm chí cô cũng không muốn hỏi anh bất kỳ thứgì liên quan đến chuyện tiền nong. Cô tự đặt ra cho mình một nguyên tắc: Mặc dù bây giờ đã trở thành vợ của Lancer, nhưng vẫn phải giữ lòng tựtôn của mình, không bao giờ được quan tâm đến tiền bạc của anh ấy.

Họ cùng lái xe quay trở về khách sạn. Sau khi vào phòng, Lancer nói vớiTuyết Nhung vẻ thần bí: “Bây giờ chúng ta sẽ phải đến nơi tiến hành hônlễ”.

“Không phải chúng ta đã đăng kí kết hôn ở tòa án rồi sao?”Tuyết Nhung chỉ vào tờ chứng nhận kết hôn nằm trên giường, sau đó lắclắc ngón tay đeo nhẫn. “Chúng ta cũng đã đi trăng mật ở Las Vegas, nhưthế với em là đã quá đủ rồi!”

“Em đã làm cô dâu của anh, thì saolại không tổ chức hôn lễ được?” Lancer trừng mắt: “Em không cần phải logì hết cả. Anh đã sớm chuẩn bị hết cả rồi. Em chỉ cần mặc thứ này lênngười là được”. Nói đoạn, anh đưa Tuyết Nhung một chiếc túi giấy lớn. Cô mở ra nhìn, bên trong là một bộ váy cưới đẹp tuyệt và những trang sứcrườm rà đi kèm. Lancer lại nói tiếp: “Bên trong đó thứ gì cũng có, chỉthiếu một đôi giày thủy tinh! Anh nghĩ em vốn không phải là cô bé Lọlem, vậy nên cũng chẳng cần đến đôi giày đó làm gì, đúng vậy không?”

Tuyết Nhung không nhịn nổi cười, cốc yêu lên đầu Lancer: “Anh đúng là thôngminh thật đấy!” Sau đó, cô liền tò mò hỏi: “Vậy của anh đâu?”

Không biết từ đâu, Lancer lại rút ra một chiếc túi giấy khác: “Em đừng lo,của anh đều ở trong này cả rồi!” Anh đắc chí giơ chiếc túi lên trước mặt Tuyết Nhung đập đập, rồi nhìn cô cười tinh quái. “Em vào phòng tắm nữthay đồ đi nhé, thay xong rồi hãy ra”. Dứt lời, anh chẳng nói chẳng rằng đẩy Tuyết Nhung vào trong phòng tắm, rồi đóng cửa lại giúp cô.

Nửa tiếng sau, trong phòng tắm, Tuyết Nhung đã thay váy cưới xong, bắt đầusoi giương tỉ mẩn trang điểm. Khăn đội đầu, váy cưới, bông tai ngọctrai, dây chuyền, lắc tay… tất cả đều đẹp lộng lẫy. Những thứ này chắcLancer đã âm thầm chuẩn bị từ trước khi đến Las Vegas. Không ngờ anh ấylại là một chàng trai chu đáo đến vậy. Nghĩ đến đây, Tuyết Nhung bỗngthấy ấm ức. Cuối cùng, cô đứng im lặng ngắm nhìn người con gái tronggương. Hôm nay, mình chính là cô dâu hạnh phúc nhất trên thế gian này!Nếu thượng đế có thật, thì xin Ngài đừng bao giờ lấy đi niềm hạnh phúcnày của con!

Khi Tuyết Nhung ra khỏi phòng tắm, Lancer đang nhétmột thứ gì đó vào trong gầm giường. Nghe thấy tiếng bước chân của cô,anh liền đứng bật dậy. “Trời ơi!” Tuyết Nhung bịt miệng, ngạc nhiên đếnkhông thốt nên lời. Lancer bỗng dưng biến thành con gái, một cô gái caolớn nhưng lại vô cùng đẹp trai. Anh đội một bộ tóc ngang vai vàng óng ả, khoác trên mình chiếc váy cưới giống hệt cô, đeo bông tai, dây chuyềnvà lắc tay bằng thủy tinh, thậm chí còn nhét cả đôi chân to đùng củamình vào một đôi giày bằng thủy tinh nữa chứ. Vừa rồi Lancer loay hoaycúi xuống là để cố gắng xỏ chân vào giày.

Nghe thấy tiếng kêukinh ngạc của Tuyết Nhung, Lancer liền ngẩng đầu lên, nhìn cô cười rấttươi. Khuôn mặt anh trát đầy phấn, lông mày, lông mi kẻ đen sì, môi bôison bóng nhẫy. Nhìn bộ dạng đó của Lancer, Tuyết Nhung suýt tí nữa ngấtxỉu. Thấy vậy, Lancer liền chạy đến đỡ lấy cô, vừa không ngừng vỗ lênmặt cô vừa cười nói: “Em yêu à, em tỉnh lại đi! Anh vẫn là Lancer của em đây mà!”

Lúc này, Tuyết Nhung mới dám mở mắt ra. Cô nhìn chằmchằm bộ dạng trang điểm lòe loẹt, nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ củaanh chỉ cách mình ba tấc, yếu ớt nói: “Mr Lancer à, em vẫn chưa được anh đưa về nhà thì đã bị anh dọa cho chết khiếp rồi!”

Được rồi,Lancer ôm lấy Tuyết Nhung xoay liền mấy vòng giữa phòng: “Em yêu à,không phải em vẫn thích chàng Lancer “hạt dẻ cười” luôn chọc cho em vui, luôn đem lại tiếng cười cho em đó sao?”

Đúng vậy, đây chính là chàng Lancer mà cô yêu! Đây chính là niềm vui của cô, là hạnh phúc mà cô đã lựa chọn.

Khi họ mặc váy cưới, cùng nắm tay nhau bước ra khỏi thang máy, tất cả mọingười đều dừng lại, hướng ánh mắt hiếu kỳ về phía họ. Đến ngay cả nhữngngười phục vụ lâu năm cũng bắt đầu xì xầm bàn tán với nhau.

Lancer nắm tay Tuyết Nhung, ưỡn cao bộ ngực giả tiến về phía trước. Trong khiđó, Tuyết Nhung thì xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất. Cô vừa liếcnhìn xung quanh, vừa dè dặt nhích lên từng bước một. Chỉ đến lúc ngồitrong xe, cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Hôn lễ như vậy là đã xong rồi đúngkhông anh?” Tuyết Nhung giơ tay lên, định tháo khăn đội đầu xuống.

“Em đừng có tháo xuống! Ai bảo với em là đã xong rồi? Hôn lễ vẫn chưa đượctiến hành mà! Tại sao em lại vội vã thế nhỉ?” Lancer nói lớn.

“Anh đúng là đồ đáng ghét! Anh định để em phải mất mặt đến thế nào nữa? Emkhông…” Chẳng đợi Tuyết Nhung nói xong, Lancer đã ôm chầm lấy cô, rồilấy miệng mình bịt kín miệng cô. Tuyết Nhung chỉ còn biết cam chịu, hômnay dù có phải vào núi đao biển lửa, cô cũng chấp nhận đi cùng người con trai này.

Vài phút sau, xe của Lancer đã đỗ bên cạnh một tòa nhà trắng nằm cạnh đại lộ trung tâm. Tuyết Nhung ngẩng đầu lên nhìn, liềnthấy dòng chữ lớn màu đỏ “Nhà thờ tổ chức hôn lễ trắng” được sơn trênnền tường trắng. Cô cảm thấy dòng chữ này có gì đó rất thân quen, nhưngchưa kịp phản ứng gì thì Lancer đã lái xe đến một góc nhà thờ. Một cửahầm với những cây cột trắng hiện ra trước mắt cô, trên cửa nổi bật dòngchữ mạ vàng “Đường hầm tình yêu chào mừng các bạn đến đây kết hôn”.

“Trời ơi! Thì ra đây chính là đường hầm tình yêu nổi tiếng lãng mạn nhất thếgiới”. Năm đó Britney Spear đã tiến hành hôn lễ chớp nhoáng ở đây. Nămđó, nhờ câu chuyện trấn động báo chí khắp thế giới này, Tuyết Nhung mớibiết đến sự tồn tại của nơi được gọi là “đường hầm tình yêu”. Nghe nói,rất nhiều người nổi tiếng, trong đó có cả minh tinh điện ảnh Demi Moore, cầu thủ nổi tiếng Micheal Jordan, ca sĩ nổi tiếng Frank Sinatra cũng đã đến đây kết hôn.

Lancer và Tuyết Nhung đến đây đúng vào 3 giờchiều. Thật may, lúc này không có ai ghé thăm “Đường hầm tình yêu” ngoài họ. Vì thế hai người không cần đợi, mà được lái xe thẳng vào trong.

Lancer chỉnh lại váy cưới của mình, rồi lấy son trong chiếc sắc nhỏ của TuyếtNhung ra, thoa lên miệng. Trong khi đó, Tuyết Nhung lại toát cả mồ hôivì căng thẳng. Cô giật thỏi son từ tay Lancer, rồi nói giọng cầu khẩn:“Em thấy hay là mình dừng lại ở đây thôi. Em sợ…”

Lancer quay mặt lại, nói như thể muốn nuốt chửng người khác: “Em yêu, em sợ cái gì chứ? Chúng ta có đến để ăn thịt họ đâu.” Nói đoạn, anh nắm chặt lấy tayTuyết Nhung, hùng dũng tiến vào “Đường hầm tình yêu”.

Vừa bướcvào trong, vẻ lãng mạn và thần bí của nơi đây đã khiến cô hoàn toàn bịchoáng ngợp. Mái vòm hình cung được trang trí bởi hình trời xanh mâytrắng, những thiên thần nhỏ đáng yêu đang mặc sức bay lượn, đánh đàn,thổi sáo, cùng nhau hát thánh ca, trêu ghẹo nhau trong vườn… Chính giữatrần nhà là dòng chữ tưởng như dài vô tận: “I love you, I need you, Inever live with-out you…” Hai bên đường hầm, những cây cột hình trụ được nối với nhau bằng những hàng lan can trắng muốt, phía trên cứ cách vàibước lại xuất hiện một trái tim tình yêu xinh đẹp. Dọc đường đi, bạn còn có thể ngắm nhìn những khóm tường vi màu hồng phấn quấn quýt lấy nhau.Thật là đẹp không bút nào tả xiết! Hèn chi có nhiều người trên khắp thếgiới tìm đến đây để kết hôn đến vậy. Tuyết Nhung nghĩ, được cùng Lancerđi dạo một vòng quanh đường hầm này, thì cô đã không sống uổng cuộc đờinày.

Nhưng chuyện khiến Tuyết Nhung phải nhớ cả đời vẫn còn ở phía sau.

Khi họ lái xe ra khỏi đường hầm, đến một vùng trồng toàn hoa hồng, khôngbiết Lancer đã lẩm bẩm câu thần chú gì, mà một ô cửa sổ nằm giấu mìnhgiữa những khóm hồng bỗng mở tung, giống hệt như cánh cửa trong truyện“A-li-ba-ba và bốn mươi tên cướp”. Cùng lúc đó, tiếng nhạc cử hành hônlễ cũng ngân vang. Trong tiếng nhạc rộn rã, một vị mục sư trọc đầu, đeokính, tay ôm một cuốn Kinh thánh xuất hiện ở ô cửa sổ. Khi cả hai nhìnchằm chằm vào vị khách không mời mà đến, kính của ông ta suýt tí nữa thì rơi xuống. Nhưng ngay sau đó, vị mục sư liền quay người lại, dùng tayra hiệu cho những người ở bên trong, nhạc hôn lễ bỗng dừng lại. Sau đó,ông ta quay về phía hai người, chống tay sang hai bên cửa, hết nhìnTuyết Nhung, lại nhìn sang Lancer, rất lâu sau mới cất tiếng hỏi đầynghi hoặc: “Hai người đến đây để kết hôn thật chứ?”

Lúc này, đám phóng viên đã vây kín xung quanh, “tách tách tách” ánh đèn flash bắt đầu nháy sáng liên hồi.

Tuyết Nhung kêu lên kinh hãi, loạng choạng ngã về phía Lancer. Anh ôm chặt cô vào lòng trong khi ngực vẫn đeo bộ ngực giả. Đám phóng viên đã tiến mỗi lúc một gần hơn, “tách tách tách”. Tuyết Nhung còn nghe thấy tiếng tayphóng viên đang cầm micro dẫn chương trình trực tiếp: “Các bạn thân mến, đây là đường hầm tình yêu nổi tiếng thế giới của Las Vegas, chắc cácbạn vẫn còn nhớ, đây chính là nơi đã từng diễn ra hôn lễ của BritneySpear. Song ngày hôm nay, đường hầm tình yêu lại là nơi tổ chức hôn lễcủa… của hai cô gái.” Anh ta ngừng một lúc, đưa micro ra xa, rồi vừanhìn về phía hai người vừa nói tiếp: “Đáng tiếc là bây giờ đôi vợ chồngnày đang hoang mang sợ hãi vì thái độ thô lỗ của vị mục sư kia.” Anhchàng phóng viên lại liếc nhìn Lancer và Tuyết Nhung rồi đính chính:“Xin lỗi, có vẻ họ không chỉ hoang mang sợ hãi thôi đâu, mà sắp ngất rồi thì phải”.

Mặc dù gặp phải chuyện bất ngờ, nhưng vị mục sư trọcđầu vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh, như thể ông ta đã quá quen với những việcnhư thế này. Có lẽ, đối với ông ta, chuyện này cũng chẳng có gì hiếmgặp. Điều ông ta cảm thấy kỳ lạ là tại sao hai cô gái lái xe BMW này lại có thể xuất hiện ở thánh địa tình yêu của đạo Thiên chúa. Cho dù LasVegas có là thành phố của những canh bạc đi chăng nữa, thì ông ta vẫn là một bề tôi trung thành của Chúa, liệu có nên phản bội lời thề với Chúađể tác thành cho hai người con gái, giúp họ kết thành vợ chồng haykhông?

“Trừ phi hai người được luật pháp bang Nevada cho phép kết hôn, nếu không tôi không thể đọc lời thề cho các bạn, xin lỗi”. Nóiđoạn, vị mục sư kéo cửa sổ lại. Thấy vậy, đám phóng viên lại được thểnhốn nháo hết cả lên.

Lúc này, Lancer mới bình thản rút tờ giấyđăng kí kết hôn từ trong chiếc túi đính ngọc trai xách trên tay ra, rồiung dung tự đắc đưa cho vị mục sư nọ. Ông ta cầm lấy, nhìn vào tờ giấyvới vẻ đầy nghi ngờ, nhưng khi ngẩng đầu lên, nét mặt lập tức thay đổi.Vị mục sư gấp giấy vào, trả lại cho Lancer rồi xoay người lại ra hiệucho những người ở bên trong. Nhạc cử hành hôn lễ lại rộn rã ngân vang.

Tất cả phóng viên đều đứng ngây ra nhìn. Nhưng chỉ trong tích tắc, họ chợthiểu ra điều gì đó, như thể vừa tỉnh dậy sau cơn mê. Ai nấy vội vàngchạy ùa về phía cửa, nhao nhao giơ micro về phía vị mục sư: “Nội dung tờ giấy mà ngài vừa cầm là gì?”, “Đó có phải là bộ luật mới của bangNevada không?”, “Hôn lễ của người đồng tính có thể được tổ chức ở đâysao?”

Vị mục sư mặt không chút biến sắc, bình tĩnh đẩy ống kínhvà những chiếc micro đang gí sát vào mặt mình ra xa, sau đó nói vớiTuyết Nhung và Lancer vẫn đang ngồi trong xe: “Hai người đã chuẩn bịxong chưa.” Cả hai không hẹn mà gặp, nhất loạt gật đầu. “Vậy thì, bâygiờ ta sẽ làm lễ tuyên thệ cho hai người.” Sau đó, ông ta hỏi Lancer:“Anh Lancer, anh có đồng ý cưới cô Tuyết Nhung làm vợ không?” Mặc dù vịmục sư này phát âm tên của Tuyết Nhung thành “Thành Long”, nhưng Lancervẫn nhanh nhẹn nói: “Con đồng ý.” Giọng giả gái ưỡn ẹo của anh suýt nữalàm Tuyết Nhung phì cười.

Trong khi đó, đám phóng viên nghe vịmục sư gọi Lancer là “anh”, mặt đều biến sắc. Anh chàng phóng viên dẫnchương trình trực tiếp lại nhìn về ống kính đưa tin: “Xem ra để cho được sự đồng ý của mục sư Kingston, cô gái đó đã đổi ngôi xưng hô thành“anh”. Liệu có phải họ đã dùng cách che mắt này để lách luật? Điều nàytạm thời chưa rõ. Phóng viên ở hiện trường sẽ tiếp tục đi sâu tìm hiểuvà đem đến câu trả lời cho các bạn…”

Lúc nay, mục sư Kingston vẫn không đếm xỉa đến cảnh nhốn nháo của đám phóng viên. Ông quay đầu vềphía Tuyết Nhung, hỏi: “Thành Long Đinh, con có đồng ý lấy anh LancerHorton làm vợ không?”

Giọng Tuyết Nhung trở nên yếu ớt và gấpgáp: “Con đồng ý.” Thực sự, bây giờ, cô chỉ muốn đào một cái lỗ ở dướigầm xe để chui xuống.

Sau đó, vị mục sư nọ còn lầm bầm nói gì đó, Tuyết Nhung chẳng còn tâm trạng để nghe xem ông ta nói những gì nữa.Cuối cùng, ông ta cất cao giọng tuyên bố: “Bắt đầu từ giờ phút này, haicon đã là vợ chồng của nhau”.

Lancer ôm chầm lấy Tuyết Nhung, rồi đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu. Không cần nghi ngờ gì nữa, nụ hônđó chẳng khác nào một thứ gia vị đậm đà cho ống kính của đám phóng viênđứng đó. Cô chỉ còn biết trợn mắt nhìn Lancer, trợn mãi trợn mãi, cuốicùng không chịu nổi bật cười khanh khách.

Vị mục sư lại hỏi: “Bây giờ mời hai người xuống xe, theo thông lệ chúng tôi phải chụp một tấmảnh cưới cho các bạn, để lưu làm kỉ niệm mãi mãi”.

Khi nghe yêucầu này, Lancer liền ghé vào tai Tuyết Nhung thì thầm: “Ngày hôm quađáng nhẽ không nên gọi điện kéo đám phóng viên đáng ghét này đến. Thế là xong, lộ hết cả rồi!” Lancer vẫn tỏ ra bình tĩnh, vuốt lại mái tóc dàingang vai cho ngay ngắn lại, vui vẻ nhìn đám phóng viên, tay trái anhduyên dáng nắm lấy tay Tuyết Nhung, tay phải chụm lại như bàn tay thiếunữ cầm hoa lan, điệu đà xách váy cưới lên, vung vẩy bước ra khỏi xe.

Trong khoảnh khắc Lancer đặt đôi chân trần của mình xuống đất, Tuyết Nhungthoáng giật mình. Thôi xong, thế này thì lộ hết rồi. Anh ấy nghĩ ranhiều trò như vậy, chỉ để cô không phải trở thành cô bé Lọ lem, nhưngtại sao lại đến cả giày cũng không đi vậy?

Đương nhiên, hình ảnh đó đã lọt vào đôi mắt cú vọ của đám phóng viên. Bọn họ chạy ùa đến nhưong vỡ tổ, suýt tí nữa đè Lancer và Tuyết Nhung ngã lăn ra đất. Nhữngống kính thi nhau đặc tả lại đôi chân của Lancer, thậm chí có cái còn gí sát vào chân anh. Tuyết Nhung nghĩ, chắc bọn họ còn muốn quay cả nhữngchiếc lông tơ trên đầu ngón chân anh ấy mất. Nhưng cũng có một bộ phậnnhỏ phóng viên chĩa ống kính về phía bàn chân của cô. Tất nhiên, cô cũng có thể phán đoán được mục đích của họ là để mọi người có sự so sánhgiữa hai bàn chân, và nhìn ra chân tướng sự việc.

Chẳng dễ dànggì tay thợ chụp ảnh của nhà thờ mới đẩy được đám phóng viên ra, để chụpmột tấm ảnh cưới cho Lancer và Tuyết Nhung. Cô bị dồn sang một bên giống như một chú chuột nhỏ đang sợ hãi, còn anh thì bắt chéo đôi chân tođùng của mình, đứng trơ trơ ở đó như một bé gái ngốc nghếch.

Chụp ảnh xong, đám phóng viên lại ào tới, gí micro vào miệng Lancer, hỏi dồn dập: “Xin cho hỏi, bạn là nam hay là nữ thế?” “Xin cho hỏi, tại saochân bạn lại mọc lông giống nam giới vậy?” “Tại sao hai bạn lại không đi giày?” “Tại sao vị mục sư đó lại có thể làm lễ tuyên thệ cho hai bạn?”

Nghe những câu hỏi ngốc nghếch này, đến Tuyết Nhung cũng không nhịn nổi, bật cười lớn.

Lancer nhanh chóng kéo cô nhảy lên xe. “Rầm!”, anh đóng cửa xe lại, một tayvòng qua ôm lấy người con gái mình yêu, tay kia nắm lấy vô lăng, nổ máyphóng đi, bỏ đám phóng viên lại phía sau. Hai người đi mỗi lúc một xa,để lại những tràng cười rộn rã vang vọng mãi trong đường hầm tình yêunày.