Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Chương 99: Trở về




Lúc Úc Noãn kết thúc rời khỏi, nền trời đã vào hoàng hôn, khung cảnh thành phố nhuộm lấy một màu cam nhạt phết lên kéo dài đến tận nơi cuối chân trời.

Trước sảnh công ty giải trí bên ngoài nhiều xe đậu lại, lượng người vệ sĩ cũng tương đối vắng vẻ. Nơi đây là công ty giải trí hàng đầu, nhưng thời điểm này hầu hết một số ngôi sao lớn đều bận rộn với lịch trình của họ tại nơi khác, ngoại trừ thực tập sinh mới ra, còn lại đều khá ít ỏi.

Úc Noãn vừa bước ra phía bên ngoài đã có chiếc xe hơi sang trọng đậu trước mặt cô. Một nam nhân từ từ bước xuống, Úc Noãn căng thẳng nhìn vậy mà lại là trợ lý đắc lực Đình Khiêm của Mộ Kình Triệt.

“Cô Úc, phiền cô lên xe, tôi sẽ hộ tống cô về đến nơi”

Suốt cả quãng đường, không gian im lặng vô cùng, Úc Noãn vẫn nhớ rõ lời nói của hắn đọng lại trong tâm trí “Tôi không ép em, tôi sẽ đợi câu trả lời”.

Nghĩ đến đây, trái tim Úc Noãn hơi xáo động, đôi môi bất giác cắn vào nhau.

Tuy Mộ Kình Triệt bảo vậy, nhưng hầu hết toàn bộ đồ dùng của Úc Noãn sớm đã được vận chuyển đến nơi khách sạn cao cấp của Mộ Kình Triệt, đều là hắn có phần chủ động khẩn trương đưa ra chủ ý, nhưng Úc Noãn cũng không hề cấm cản.

Rất nhanh, xe hơi sang trọng đã dừng trước khu khách sạn lớn.

Khi Úc Noãn theo sau Đình Khiêm bước vào, căn phòng sang trọng khi này vẫn đóng kín, chất lượng cửa mạ kim loại sáng bóng, in lấy dòng chữ VIP bằng vàng ròng khắc họa những dòng để tách biệt nơi thế giới thượng lưu. Úc Noãn vươn tay muốn mở cửa, Đình Khiêm nhìn cô một lúc rồi khựng lại, lên tiếng căn dặn.

“Cô Úc, ông chủ vẫn đang làm việc.

Lời nói nhắc nhở tinh ý cất lên, Đình Khiêm không nói quá sâu, cũng không chủ ý nghiêm cấm Úc Noãn thứ này hay thứ kia. Chẳng qua chỉ muốn để cô biết rõ, Mộ Kình Triệt vẫn đang làm việc.



Úc Noãn nở ทน I cười gật đầu tỏ ý đã hiểu, chậm rãi bước sâu vào phía bên trong.

Căn phòng hiện tại vắng vẻ, bố cục rộng lớn, nội thất hiện đại sang trọng, từ lần cuối cô hiện diện vẫn chưa được chiêm ngưỡng khu vực phòng này, nay nhìn vẫn không tránh được sự choáng ngợp bởi mức độ xa hoa.

Trước mặt dừng chân là phòng khách, đối diện cửa kính trong suốt bên ngoài, nền trời lúc này đã tối đen, hàng loạt đoạn đèn đường vừa được mở rọi sáng khắp cả dãy đường.

Úc Noãn đảo mắt nhìn xung quanh, vô thức dừng ngay khu phòng cánh cửa nặng trịch đang đóng lại.

Nhớ lại lời của Đình Khiêm ban nãy, Mộ Kình Triệt đang làm việc bên trong.

Úc Noãn sau cùng tiến lại gần, nhưng không hề dám gõ cửa, đứng lặng một lúc lâu. Trong tiềm thức bốn năm về trước, khi nào cô cũng là người đợi hắn, vì thế hiện tại đứng trước một nhân vật quyền thế như Mộ Kình Triệt, vẫn là không tránh khỏi tình huống quen thuộc phát sinh.

...

Bên trong phía căn phòng.

Mộ Kình Triệt nét mặt nghiêm nghị, hiện tại bàn bạc chiến lược về những ý định sắp tới triển khai, thông qua màn hình là cuộc gọi video, một trong số trợ thủ đắc lực Nhiệm Kha, đối diện qua nhiều nguy cơ với Mộ gia có khả năng sắp xảy đến, Mộ Kình Triệt hoàn toàn tính toán được các bước đường nguy hiểm.

Người đàn ông đưa tay khẽ vuốt mi tâm, sự mệt mỏi nơi đáy mắt hoàn toàn chẳng hề che giấu, vô thức nhìn qua hướng tấm rèm che khuất, trời sớm đã tối.

“Trước mắt theo dõi động thái của bên phía người Mộ gia, nếu bọn họ vẫn muốn lợi dụng đoạn tình thân này. Cậu cứ trực tiếp mà giúp đỡ.”

“Vâng, tôi đã rõ thưa chủ tịch.



Mộ Kình Triệt gập màn hình máy tính, sao bé con của hắn vẫn chưa trở về?

Sớm đã căn dặn Đình Khiêm đón người, kết quả từ nãy đến giờ vẫn chẳng hề nhận được thông báo.

Tuy Mộ Kình Triệt bảo không ép Úc Noãn, sẽ cho cô thời gian. Nhưng thời hạn vừa được hơn hai ngày, Mộ Kình Triệt cảm nhận rõ đã quá vượt mức chịu đựng.

Nếu không phải vì hai ngày bận thực hiện tạo dựng một số tập đoàn lớn tại thành phố Thiềm Sá, hắn chắc chắn một điều rằng sẽ không kiềm chế được mà đem cô về bên cạnh.

Mà cũng vỏn vẹn hai ngày, hắn hoàn toàn thức trắng. Chỉ mới hôm qua, bất quá hắn dụ dỗ thu mua khu nhà trọ cũ của cô, để đem toàn bộ đồ của cô đến.

Chính thức hôm nay Úc Noãn mới trở về cùng hắn.

Mộ Kình Triệt cau chặt mày, nét mặt u ám vô cùng, bàn tay vớ lấy chiếc điện thoại rồi đứng dậy, vốn muốn gọi đến Đình Khiêm hỏi sao chưa đem bé con đến, nhưng vừa lướt đến danh bạ, ngay khi mở cửa đã trông thấy bóng dáng nhỏ nhắn đứng phía bên ngoài cạnh cửa đợi hắn.

Úc Noãn đứng đợi, khoảng chừng nửa tiếng, đồng hồ điểm sáu giờ mười lăm phút.

Cuối cùng cánh cửa mở ra, Úc Noãn đứng chôn chân có vẻ mệt mỏi, vừa thấy hắn thì ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn hắn, cô cắn đôi môi, nhỏ giọng nói, thanh âm ngọt ngào vô cùng.

“Ông chủ, ngài kết thúc công việc rồi”

Tuy nói đã tách khỏi bốn năm trời, nhưng hiện giờ gặp lại, Úc Noãn vẫn không tránh được mấy cái xưng hô cũ kia.