Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Chương 96: Vắt cạn nỗi nhớ




Với một người thân phận lớn như Mộ Kình Triệt, bản thân hắn có thể có vô vàn cách làm, đồng thời cũng không thiếu những kẻ vây quanh lấy lòng, cung phụng từng chút một cúi đầu hạ thấp với hắn chỉ để xin một yêu cầu nhỏ.

Thế nhưng, đối với Úc Noãn, hắn như thể biến thành con người khác, không còn lấy cái dáng vẻ gai góc như thường ngày nữa, trực tiếp đem một trái tim và cảm xúc chân thành chỉ để cho cô cảm nhận.

Khi Mộ Kinh Triệt lưu luyến buông đôi môi nhỏ rời khỏi, trong vòm họng vẫn đượm lại mùi hương thơm ngát, rõ ràng, mùi hương này thuộc về cô, chỉ riêng cô mới có được, hắn chưa từng nhầm lẫn với bất kỳ ai.

Mắt đôi mắt, tràn ngập sự thâm tình cháy bỏng khiến cô khó kiềm chế

Úc Noãn hơi hoảng, vội vàng cụp mi mắt lại, dứt khoát đẩy hắn ra, bàn tay đầy vết thương do cô cào cấu đọng lại, điều này khiến cô chột dạ.

Hiện tại, không gian có phần ám muội hẳn, ngồi yên trong lòng hắn, trên người cô da trần mềm mại, tiếp xúc chạm vào lớp áo của hắn, một cử động nhỏ thôi, cũng đủ dễ dàng khơi gợi người trước mặt.

Chỉ có điều, Mộ Kình Triệt không để lộ quá nhiều, sau một hồi dò xét thân thể như muốn mềm nhũn xuống, hắn càng lúc càng cảm thấy xót xa hơn, đêm qua lại cứ thẳng tay mạnh bạo không biết tiết chế như thế.

"Bé con, để cho tôi ngủ với em một giấc nhé, em đừng sợ, tôi sẽ không làm gì em."

Mộ Kình Triệt thấp giọng thủ thỉ, mất ngủ rất lâu, sau một đêm với cô, hắn phần nào nếm được mùi vị ngọt ngào.

Tuy là ôm cô bên cạnh, hắn lại chẳng dám chợp mắt, bởi hắn lo sợ để mất cô vì phút giây không cẩn thận, hay bởi vì hành động của hắn khiến cô chán ghét.

Nếu thật sự xảy ra, tội lỗi này chẳng biết để đâu cho hết.

Mộ Kình Triệt vừa nói, khẽ cúi thấp người dụi vào tấm lưng trần trụi mềm mại, lực tay ôm lấy vòng eo nhỏ cũng chặt hơn.

Úc Noãn nhìn Mộ Kình Triệt một lúc, giọng nói như lời tâm tình, cô không nỡ làm trái. Vì thế, chỉ khẽ gật đầu chấp thuận.

Dẫu sao một đêm bị hành hạ, hiện tại cô cũng thật sự còn rất mệt, vẫn muốn ngủ thêm, cô không muốn tiếp tục phản kháng hắn nữa.

Mộ Kình Triệt nhận được cái gật đầu của cô, như thể là một sự đặc ân vô cùng lớn. Gương mặt hắn lộ rõ vẻ mừng rõ, tựa việc vừa chinh phục được một đỉnh cao. Gương mặt nhỏ nhắn vẫn nhìn hắn, nét mặt cô có phần mệt mỏi, lại nhỏ vừa bằng bàn tay hắn.



"Bé con, Úc Noãn..."

Hơn bốn năm trời, mới có thể biết được hai cái tên thật này, cũng được tận mắt chứng kiến sự chân thực của người con gái trước mặt.

Cũng hơn bốn năm trời, hắn vật vờ trong từng cơn mất ngủ dưới thuốc, chẳng đêm nào là yên giấc. Bác sĩ cũng từng chẩn đoán bệnh tình, nếu hiện tượng này vẫn kéo dài, chắc chắn rằng sinh mệnh và sức lực hắn sẽ bị ảnh hưởng theo...

Thế nhưng, tất cả lại chẳng phải là điều hắn để tâm.

Thứ hăn để tâm, chính là người con gái như thực như ảo trước mặt này.

Mộ Kình Triệt ôm chầm lấy cô.

Mot lan nua, hai ngudi vui vao giac ngu.

Hắn không thiết kể cho cô, những đêm dài đằng đăng chỉ có thể gặp cô nơi giấc mộng.

Hắn cũng không nói cho cô, việc hắn công bố mối quan hệ với đại tiểu thư Diệp đều bởi vì lời hứa "sẽ cho cô một danh phận, cho cô những gì tốt đẹp nhất".

Hắn không bao biện, một mực chỉ nhận sai về bản thân.

Cả những lần, thực hiện điều trị, rơi vào mộng cảnh, đều là mùi hương quen thuộc của cô, cả thân hình nhỏ nhắn ôm chầm lấy hắn bên cạnh, cùng hắn rơi vào giấc ngủ.

Kỳ thực, nhiều lúc Mộ Kình Triệt hắn thất thế, tưởng chừng như sắp phát điên chỉ muốn chìm vào mộng cảnh của giấc ngủ, chỉ đơn giản một lý do... muốn được nhìn thấy cô.

Chỉ cần cô quay lại, lần nữa hiện diện bên cạnh, Mộ Kinh Triệt hắn mới nhận ra mọi thứ đều chẳng thể đem so bì, cả những nỗi đau hắn chịu đựng hơn bốn năm trời kia!

Đêm nay, dường như dài thêm.

Mộ Kình Triệt ôm cô rất chặt trong cái ôm ấm áp





Vùi trong giấc ngủ rất lâu, được một chốc, Úc Noãn bỗng giật mình khi bàn tay người đàn ông bất giác ôm cô chặt hơn, giọng nói hắn liên tục phát ra phía trên đỉnh đầu.

"Bé con, Úc Noãn..."

Úc Noãn hoảng loạn cho rằng hắn có chuyện gì, vừa mở bừng đôi mắt thì đã đối diện với hốc mắt sâu thằm, quạnh mắt của hắn phiếm hồng lên.

Mộ Kình Triệt nhíu mày nhìn cô, lần nữa gọi như thể xác định sự hiện diện của cô bên cạnh là thực hay ảo.

"Bé con.."

Giọng nói chất chứa nỗi nhớ, mang theo sự đau đớn khó thể tả, khiến đáy lòng Úc Noãn ngưng đọng lại.

"Tôi đây thưa ngài."

Mộ Kình Triệt nhìn cô chốc lát, hôn lên mái tóc mềm.

"Em ngủ ngon."

•••

Hơn bốn năm trời đằng đằng, những đêm dài lê thê tịch mịch, cảm xúc mỗi lúc một u uất hơn, dù cho chìm trong mộng ảo vẫn thốt lên hai chữ đầu tiên là "bé con" ấy, hắn không thốt ra tên, bởi lúc đó hắn hoàn toàn không biết tên cô.

Mộ Kình Triệt đã ngủ, nhưng rồi ảo giác đeo bám, bất giác choàng tỉnh, lại xác nhận cô vẫn còn bên cạnh.

Lần này đã có kỳ tích, khi choàng tỉnh nơi cơn mơ, hắn đã thật sự thấy người con gái hắn nhớ thương.

Hình ảnh của cô nhỏ bé là thế, nhưng đã vắt cạn toàn bộ sự mạnh mẽ quyết đoán thường ngày, để rồi còn lại duy nhất vỏ bọc nhung nhớ đến cạn khô cằn cỗi.