Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Chương 93: Suy tính




Bốn năm, căn bản nhiều tình huống biến cố ập đến và xảy ra, khiến người trong cuộc không thể nào trở tay, thậm chí cũng phải trải qua biết bao cú sốc.

Dạo gần đây, sự việc bên Mộ Kình Triệt biến chuyển vô cùng rắc rối. Từ khi người đàn ông dời chuyển toàn bộ gia sản ra bên ngoài, bên phía Mộ gia cũng không ngừng gây trở ngại khó khăn, muốn tìm cách khó dễ với Mộ Kinh Triệt. Gần đây nhất chính là khi sử dụng người quân đội, đánh phá một lượng lớn khu quản lý quân binh do hắn điều hành.

Hơn thế, lão gia Mộ liên tục kêu gọi việc hắn lấy ơn báo oán. Để lão ta nuôi dạy cả chục năm trời, kết quả cũng đem toàn bộ gia sản rời đi, một chút đặt chữ trọng lên đầu cũng không còn, đem thanh danh hắn hoàn toàn hủy bỏ.

Mộ Kình Triệt không phải con người như thế, nhất là khi người đàn ông nhận ra, sau toàn bộ những gì hắn làm, kết quả đều là được lót thảm trải đường cho tên con trai trưởng Mộ Thúc, hắn cũng không ngốc mà không biết được, cố gắng như nào cũng chẳng sánh bằng máu mủ bên cạnh.

Vì thế, Mộ Kình Triệt dần đem một phần công lao bản thân rời khỏi Mộ gia, đó là khi mà lão gia Mộ không ngừng kêu gào trở mặt với hắn nhanh nhất.

Mộ gia cho dù tính toán như nào, cũng chẳng thể biết được thế lực sau lưng Mộ Kinh Triệt vững mạnh và có những gì. Ngay cả tin đồn về tố chức Huyết Sát, cũng chẳng kẻ nào thật sự biết do hắn làm chủ.

Nơi phòng khách.

Nhiếp Tần Duật cẩn thận tiến lại gần Mộ Kình Triệt, trực tiếp đưa đến toàn bộ tư liệu sau cuộc tấn công gây thiệt hại cho người của bên phía quân binh Mộ Kình Triệt hăn quản lý.

Hầu như đều là dấu hiệu cho thấy rõ, bên phía quân đội bị người Mộ gia mua chuộc, đem xấm lấn tấn công vào khu quản lý trực thuộc của Mộ Kình Triệt hắn, những lý do tất cả đều chỉ là ngụy biện.

Mộ Kình Triệt hoàn toàn biết, cũng nắm trong lòng bàn tay, cho dù những kẻ bên Mộ Thúc lẫn lão gia Mộ có mượn danh quân đội nhà nước và lấy uy danh chính quyền để phá hủy hắn, lại không biết hắn từng bước một nắm thóp.

Hơn hết, thứ sai lầm nhất chính là nghĩ Mộ Kình Triệt dễ đối phó và cho rằng người đàn ông chỉ có một mình.

Trời tối, khi Mộ Kinh Triệt kết thúc bàn bạc với Nhiếp Tần Duật mà bước vào, người con gái trên giường vẫn chưa tỉnh giấc.

Úc Noãn sau cơn dị ứng thân thể suy nhược, lại bị Mộ Kinh Triệt hành hạ cả một buổi sáng, hiện giờ chính là rã rời vô cùng, ý thức cô vẫn chưa có, hơi lạnh từ điều hòa bủa vây, căn phòng u ám.

Mộ Kình Triệt hạ thấp nhiệt độ điều hòa, điều chỉnh rèm cửa mở một chút để ánh sáng chiếu vào cho thoáng đãng, tiến lại phía bên Úc Noãn với ánh mắt tràn đầy yêu chiều nhìn cô.



Dường như ánh sáng có phần rọi thẳng vào mặt, Úc Noãn nhíu hàng lông mi xinh đẹp, lần nữa nghiêng người xoay sang một bên khuất ánh sáng, tấm chăn trên bả vai rớt xuống, lộ ra vô số dấu ngân hôn, và vết cắn có phần thâm độc từ bàn tay cô do hắn sáng nay vì tức giận ban phát vẫn còn, lại còn tím lên.

Mộ Kình Triệt chợt chột dạ vì sự phóng túng của chính hẳn.

Mộ Kình Triệt di chuyển lấy một hộp thuốc, lại cẩn thận tiến bên cạnh cô, không hề bật đèn sợ phá hỏng giấc ngủ, vì thế nương theo ánh sáng bên ngoài, cẩn thận dùng tăm bông bôi thuốc lên người cô.

Vừa bôi thuốc, vừa ngắm nhìn người con gái nhỏ ngủ say bằng ánh mắt mê luyến.

Nghĩ lại đêm qua, muốn trừng phạt hoàn toàn nên không có ý định buông tha, nhưng khi chạm vào thân thể của cô, mới biết ngừng cũng vô dụng.

Bao nhiêu lời của Úc Noãn vẫn còn đọng lại trong tâm trí hắn.

Cái gì mà cô sẽ bỏ đi, để hắn cùng cô ả tiểu thư bên cạnh, thật khó nghe! Hiện giờ, ngay cả tên hắn còn không nhớ rõ, chỉ nhớ mỗi chữ Diệp kia.

Mộ Kình Triệt nghĩ lại, có lẽ nên giải thích để cô gái nhỏ biết, không có đại tiểu thư của cô đang mong chờ, cũng đừng hòng nghĩ đến chạy thoát được hắn.

Hiện giờ tâm tình Mộ Kình Triệt rất tốt, nhất là sau một đêm nếm lại mùi hương quen thuộc, cơn đau đầu của hắn cũng không còn đột ngột phát tác nữa khi cô bên cạnh.

Trong vòm miệng, đâu đâu cũng đều thoang thoảng mùi hương của cô gái nhỏ đọng lại, ngọt ngào xoa dịu bản tính của hắn.

Mộ Kình Triệt nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve mái tóc Úc Noãn, khẽ khàng hôn lên nơi bả vai mềm một cách trân quý.

Dường như, cuộc đời Mộ Kinh Triệt chưa từng có ai là thực tâm đối đãi với hắn, cho dù có, cũng đều là vì nể mặt và sợ hãi, trong lòng thì không ngừng hận thù muốn giết chết hắn.

Chỉ có khi cô gái nhỏ xuất hiện, Mộ Kình Triệt mới nhận ra có thứ tốt đẹp vẫn luôn tồn tại. Lần này, cho dù có chạy đăng trời, hắn cũng phải bắt cô lại, cô chỉ có thể là của hắn.