Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Chương 84: Sợ rằng cô sẽ chạy mất




Căn phòng khách sạn được chuẩn bị sẵn, Mộ Kinh Triệt chưa bao giờ nghĩ rằng đây lại là một nơi ấm áp như thế.

Nhìn về thân thể nhỏ nằm một góc trên giường chiếm dụng giường của hắn, gương mặt xinh xắn yên tĩnh chìm vào giấc ngủ, lòng người đàn ông cũng trở nên ấm áp lạ thường.

Mộ Kình Triệt tiến lại gần, chiếc váy hiện tại của cô hơi lệch, thiết kế tinh xảo quý phái, hiện giờ cô trong giấc ngủ, hẳn là chiếc váy này khiến cô rất khó chịu. Vì thế liền tìm lấy chiếc áo sơ mi của hắn, cẩn thận cởi bộ đồ trên người cô rồi thay vào.

Suốt cả đêm, Mộ Kình Triệt không ngủ mà chỉ túc trực bên cạnh. Ngoại trừ lần chăm sóc khi Úc Noãn vô tình phát cơn dị ứng, từ trước đó về sau hắn cũng chưa hề chăm sóc bất kỳ một ai.

Cầm tấm khăn ướt, ôn nhu lau gương mặt cô, đáy mặt hiện sự dịu dàng mà trước kia chưa từng xuất hiện với bất kỳ ai.

Dần dần, lỗ hỏng trong cơn mộng khi Mộ Kình Triệt khó ngủ bắt đầu được lấp đầy, những hình ảnh mơ hồ về gương mặt của cô hầu nhỏ bên cạnh hắn hay mộng tưởng thường mờ nhạt, nay đã hiện rõ rệt nét mặt của cô như ngầm khẳng định, cô mới thật sự là kẻ ngự trị trái tim hắn, đồng thời cũng lại là nguyên nhân khiến tâm tình hắn khó chịu.

Chợt nghĩ đến hơn bốn năm trước, một nữ nhân tự nhận là nữ hầu xuất hiện bên cạnh, cũng không tài nào thỏa được nỗi nhớ hằng đêm.

Mộ Kình Triệt rũ mi mắt, dưới bóng đêm cùng ánh sáng nhẹ bên ngoài phản chiếu, dùng vòng tay rắn chắc kéo người con gái nhỏ vào lòng, thân thể kiều mị nép vào lòng hắn, yên tĩnh ngủ mà không biết bất kỳ sự việc gì.

Đây không phải lần đầu Úc Noãn bị dị ứng với hạnh nhân, cho nên khi bị ảnh hưởng, so với lần đầu mê man hơn một tuần, hiện tại cơ thể ít nhiều sinh kháng thể. Bản thân cũng không vì thế mà cảm thấy khó chịu.

Loại thuốc an thần kia, đối với Úc Noãn khi được sử dụng, lại khiến cơn dị ứng này giống như thể một giấc ngủ sâu hồi phục sức khỏe.



Trời hửng sáng, bởi căn phòng khách sạn Mộ Kinh Triệt bố trí là tòa cao nhất, toàn khung cảnh chân trời thành phố Thiềm Sá như thu gọn trước mặt, vì thế ánh mặt trời càng rạng rỡ chiếu rọi vào bên trong, xuyên thấu qua tấm rèm mỏng, họa nên hai thân thể đẹp như tranh vẽ.

Úc Noãn sau cơn ngủ dài, đầu óc vẫn tương đối chậm chạp chưa kịp thích nghi đối với cơn mơ ngủ, cô hơi cựa quậy người, cảm giác trước mặt vòm ngực cường tráng ấm áp, thậm chí còn tưởng bở một chiếc gối ôm nơi khu phòng trọ mà ôm vào.

Cho đến khi cảm nhận hơi thở nam tính quanh quẩn, lực tay vô thức siết lấy eo cô kéo sát vào người, cằm người đàn ông cúi xuống thỏa mãn dựa lên mái tóc mềm mại, Úc Noãn mới bàng hoàng ngẩng lên, vừa vặn rơi vào đôi mắt đen nhánh, gương mặt kiêu ngạo cùng ngũ quan thâm thúy quen thuộc, là người đàn ông mà cô nghĩ vĩnh viễn cũng không chạm mặt với nhau nữa.

Toàn bộ ký ức đêm qua, cứ thế dần ùa về, Úc Noãn hoàn toàn bị dị ứng mà rơi vào tay một kẻ lạ mặt, sau đó liền bị người đàn ông này bắt gặp...

"Á..."

Úc Noãn kinh hoàng hét lên một tiếng rồi vội vàng đẩy ra, kết quả Mộ Kình Triệt lại ôm chặt hơn, đáy mắt của hắn thoáng hiện sự mệt mỏi cùng tia đau xót. Lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm gương mặt đang hoảng loạn của cô, cái chạm vô cùng ôn nhu. Cất thanh âm trầm thấp tràn đầy sự lo lắng.

"Bé con, em khó chịu ở đâu?"

Bé con! Là một tiếng bé con thân thuộc ngọt ngào hắn vẫn luôn gọi cô. Nay nghe lại, Úc Noãn cứ ngỡ hắn chưa tính táo.

Biểu cảm Mộ Kình Triệt tràn đầy sự lo lắng, hắn lo lắng rằng sau cơn dị ứng khiến cơ thể cô đau đớn khó chịu hơn.

Đây hoàn toàn là lỗi của hắn.



Úc Noãn nhìn biểu cảm lo lắng của Mộ Kình Triệt, một thoáng đau đớn hiện lên nhưng rất nhanh liền biến mất, vội vàng đấy bàn tay người đàn ông khỏi gương mặt mình, nét mặt cô xuất hiện sự trầm trọng khó diễn tả thành lời.

Không nghĩ đến việc sau bốn năm trời gặp lại, còn có thể cùng hắn hiện diện ở một chỗ, thậm chí là trên giường.

Mộ Kình Triệt căn bản đã bên cạnh đại tiểu thư Diệp Ngọc, cô không muốn cùng hắn dây dưa!

"Tôi muốn trở về."

Úc Noãn vươn bàn tay nhỏ, ngăn cản loại tiếp xúc thân mật khi cơ thể cô và hắn kề sát.

Mộ Kình Triệt nhìn hành động của cô, sự tức giận đan xen cơn mệt mỏi hiện rõ.

Đối với sự gặp lại này, cơn khó ngủ cùng chứng đau đầu phát tác đều tan biến, hắn rất muốn ngủ tròn một giấc để bù đắp vào toàn bộ sự khó chịu hành hạ từ cơn đau đầu hơn bốn năm trời dài đằng đằng.

Thế nhưng Mộ Kình Triệt lại không dám ngủ, chỉ yên lặng ngắm nhìn cô, hắn sợ rằng một khi không cẩn thận buông lỏng, người con gái này sẽ lần nữa chạy mất.

Hắn vươn tay nắm lấy bàn tay đang ngăn chặn sự tiếp xúc lồng ngực mà trực tiếp đan xen vào, mặc kệ cô nói, cứ thế ôm vào lòng.

"Trời vừa mới hửng sáng, bé con... ngủ thêm một chút nữa. Tôi không cho phép em đi.