Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Chương 82: Phát tác




Nếu như vậy, Mộ Kinh Triệt đặt đĩa thức ăn trước mặt. Chính là vì nghi ngờ cô là kẻ hầu năm xưa.

Thành phần dị ứng sẽ khiến cô rơi trạng thái ngà ngà như kẻ say, sau đó dẫn đến cơn sốt kéo dài.

Chỉ cần cô không ăn và né tránh, chắc chắn Mộ Kinh Triệt sẽ phát giác.

Úc Noãn căng thẳng nhìn Mộ Kinh Triệt, gần như không nghĩ ngợi, cô vội vàng cho vào miệng ăn đối chứng và như thể khẳng định cô không phải kẻ hầu theo như suy đoán của hắn.

Triệu chứng phát tác của cô, có lẽ sẽ không quá sớm, căn bản cũng phải cần thời gian. Cô sẽ kịp rời khỏi tầm mắt của hăn.

Mộ Kình Triệt nhìn cô vừa ăn một miếng, đáy mắt hắn thoáng hiện cơn giận sục sôi đến đáng sợ. Ngay khi một miếng Úc Noãn vừa nuốt xuống, hắn đã đập mạnh tay lên bàn, thanh âm vang dội khiến cô giật mình mà ngước nhin.

"Buông xuống!" Hắn lớn giọng quát một tiếng, rõ ràng vô cùng tức giận với hành động của cô.

Úc Noãn vội buông muỗng xuống, nhưng đồ ăn dù gì cũng đã nuốt, ánh mắt của cô hiện tại có phần ngờ nghệch.

Mộ Kình Triệt nhìn cô, đáy mắt trở nên lạnh lẽo và sâu hun hút đến mức không thể lường trước, không nói không rằng, trực tiếp kêu Úc Noãn rời đi.

Úc Noãn nhìn hắn, cũng vội vã rời khỏi phòng. Nhìn bộ dạng nhỏ nhắn như thể thoát khỏi một kiếp nạn, cơn giận

Mộ Kình Triệt không tài nào dập tắt.

Khoảnh khắc ăn một muỗng, mọi thứ vẫn bình ổn. Úc Noãn nghĩ, cô cần phải rời khỏi trước khi cơn dị ứng kia phát

tac lan nนa.

Chỉ là ngay khi Úc Noãn rời khỏi phòng, trong đầu cảm giác đã vài phần choáng váng, cơn ong ong hiện đến, gương mặt trắng nõn ửng đỏ lạ thường.



Úc Noãn cố gắng bước đến xuống phía dưới sảnh, cơn choáng váng càng lúc càng rõ rệt. Cô vẫn chẳng hay nhận thức cho rằng mình vẫn gượng được, nhưng dáng đi bên ngoài đã xiêu vẹo vô cùng. Cổ họng hơi nóng, cô vội vàng gỡ lớp ruy băng được thắt lên khiến nó bị lệch, tạo thành gương mặt vô cùng tuyệt mỹ.

Đầu óc ong ong, cô lại thấy các bức tường trước mặt dường như đang di chuyển, phương hướng cũng không tài nào nhìn rõ.

Ngay khi cho rằng sắp ngã, Úc Noãn lập tức ngả người ra sau, lại vô tình chạm vào một vòm ngực rắn chắc, mùi nước hoa xa xỉ thoang thoảng.

Bàn tay ôm cô vào lòng, nam nhân nhìn người con gái xinh đẹp, tà ý nháy mắt đã hiện rõ.

"Cô có vẻ đã say rồi, có cần về phòng nghỉ ngơi hay không?"

Úc Noãn mơ hồ mở mắt, trước mặt gương mặt xa lạ, cô vội vàng đẩy tay hắn ra, nhưng vùng vẫy cỡ nào cũng không được, sức cô với hắn chẳng tài nào mà so bì.

"Không... không say, tôi chỉ là không ổn... muốn về nhà."

Tên đàn ông nhìn cô, vòng tay mỗi lúc mân mê lấy vòng eo nhỏ, thậm chí cố tình tiếp xúc lên phía trên cao. Từ lúc thấy Úc Noãn xuất hiện nơi sảnh tiệc, khi đó gã đã sớm để ý gương mặt xinh đẹp đơn thuần này.

Chỉ là trong lúc quay đi quay lại, chẳng thấy người đâu nữa, gã ta vô cùng tiếc nuối vì đã lỡ con mồi.

Kết quả khi đi ngang nơi dãy thang máy, lại trông thấy bóng hình quen thuộc lơ mơ đi ra khỏi, bộ dạng như kẻ say thế này. Đã khiến gã đắc ý nắm chắc phần thắng.

Đêm nay, người con gái này chắc chắn sẽ thuộc về gã!

Tên nam nhân đưa bàn tay vuốt ve, bộ dạng sành sỏi như dân làng chơi. Mặc kệ Úc Noãn vô cùng khó chịu, muốn thoát khỏi sự khống chế.

"Buông ra... tôi không quen anh..."

"Nào, đừng ngoan cố."

Tên nam nhân thấp giọng, muốn tiếp tục dụ dỗ. Kết quả ngay khi chưa định thần, một sức lực lớn đẩy mạnh gã ra để bị ngã sõng soài trên nền đất.



Úc Noãn trong lúc ngơ ngẩn, lại phát giác bản thân bị một lực mạnh đẩy về, lần nữa rơi vào vòm ngực cường tráng quen thuộc, thoang thoảng mùi hương nam tính khiến bản thân yên tâm

Thậm chí, bàn tay người đàn ông này còn cố ý siết chặt, ôm cô vào lòng, một lực tay dễ dàng nhấc bổng.

Mộ Kinh Triệt ngẩng nhìn nam nhân ngã sõng soài trên nền đất, ánh mắt như một lưỡi dao phóng thẳng đến.

"Tên gì?" Mộ Kình Triệt lạnh lẽo thốt lên, ánh mắt châm biếm nhìn kẻ trước mặt.

Đình Khiêm cúi thấp đầu, cẩn thận lên báo cáo. Cậu biết, đây chính là bộ dạng khi ông chủ tức giận.

"Lục Khanh, là con trai cả của Lục gia."

Mộ Kình Triệt nhếch môi, ánh mắt hiện sự rét lạnh.

"Đem người về tổ chức đi, đợi tôi quay lại."

"Vâng thưa ông chủ."

Mộ Kình Triệt đối với những kẻ xung quanh, ánh mắt tức giận. Vậy mà khi nhìn người con gái ngô nghê trong lồng ngực, động tác cô gái nhỏ hơi phản kháng đẩy tìm thoát, đáy mắt chỉ còn sự dịu dàng độc nhất.

Nếu không phải vì đang ôm người con gái nhỏ trong lòng, hắn thật sự sẽ giết chết tên trước mặt ngay tại đây.

Lục Khanh từ lúc bị đẩy, gã đã vô cùng hoảng loạn nhìn người đàn ông như đáng sợ sừng sững trước mặt. Đối với gã, người đàn ông này rất quen măt, chí là không nhớ rõ.

Cho đến khi giọng nói cất lên, cùng ánh mắt sắc bén hướng đến, hắn mới dần nhận thức được đã đụng đến ai.

Mộ Kình Triệt!