Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Chương 77: Ngẩng mặt lên




Khoảng hơn mười lăm phút sau, khi cuộc trò chuyện kết thúc. Úc Noãn vội vàng nhận phần thù lao trên tay rồi rời đi.

Tuy lần này theo chân ca hậu Giai Mễ, nhưng cô lại rất được trọng dụng. Bỗng chốc cảm thấy tương lai cũng mang theo sự xán lạn, có chút tiền đồ rộng mở.

Bốn năm sống, với số tiền Diệp gia ban phát ngay từ đầu đã không hề nhỏ. Chỉ có điều, Úc Noãn không biết sống sao cho đúng. Khoảng thời gian dài ôm tiền, kỳ thực là rất chật vật. Tiền cho cô mọi thứ vật chất, nhưng lại chẳng mang nổi kiến thức để duy trì nơi xã hội khó lường này.

Úc Noãn bước thẳng đến cửa rời đi, bóng dáng nhỏ nhắn thướt tha trên dãy hành lang vắng lặng. Cô gái nhỏ đã từng nghĩ cả trăm lần, sẽ không có khả năng bước vào những nơi sang trọng như này nếu như không được Giai Mễ chấp thuận.

Mỗi bước nền dưới chân cô bước đi, đều lót bằng loại đá tinh xảo đắt tiền. Ngay cả chiếc váy dạ tiệc đắt tiền hiện tại, cũng được Giai Mễ tặng cho. Dù cô không hiện diện nơi phía bên ngoài, nhưng Giai Mễ luôn cẩn trọng giúp đỡ cô từng chút.

Úc Noãn bước trên dãy hành lang, dừng nơi cánh cửa khán phòng rộng lớn in hắn chữ VIP sang trọng. Cô biết, đây là khu vực cao nhất cách biệt nơi khán phòng, chỉ được ưu tiên xếp cho các nhân vật thượng lưu địa vị lớn. Cho dù có tiền chăng nữa, cũng không phải muốn ngồi là được. Nên hiện tại, Úc Noãn dừng lại muốn thử ngắm nghía một chốc.

Bất chợt, cánh cửa phòng được đẩy. Một nam nhân bước ra.

Úc Noãn ngẩng gương mặt, vài giây sau đã cả kinh.

Đây là trợ lý của người đàn ông năm đó, nếu đã vậy, đồng nghĩa hắn cũng ở đây!

Trong lúc chưa kịp định thần, Đình Khiêm nhíu mày nhìn cô vô cùng nghiêm nghị ý bảo tránh đường, hoàn toàn không nhận ra sự khác lạ. Cậu ta đẩy cửa cẩn thận, Úc Noãn lại nghe thấy hai giọng nam mang theo sự quyền quý cất

lên.

“Triệt, đêm đã khuya rồi. Nếu cậu hứng thú với giai điệu bản hòa tấu, lần sau sẽ chiêu đãi cậu thật tốt.”

Mộ Kình Triệt cúi đầu nhìn đồng hồ, hơn mười một giờ khuya. Trong đầu vẫn văng vẳng giai điệu ngọt ngào ban nãy, dù cho lời bài hát cất lên mang theo sự buồn bã.



Hắn nhàn nhạt lên tiếng.

“Vất vả cho cậu rồi, toàn bộ hồ sơ đều là cậu hỗ trợ”

“Không có gì, việc nên làm.”

Nhiếp Tần Duật bước rời khỏi phòng, trợ lý cũng theo người đàn ông rời đi. Tầm mắt nhìn về hướng Úc Noãn đứng bên cạnh, nhưng rồi chỉ lướt qua không đoái hoài.

Úc Noãn với giọng nói này, lại thêm chữ Triệt, ngay lập tức nhận ra đây chính là Mộ Kình Triệt!

Cô dường như không suy nghĩ, hiện tại đứng trước phòng cũng không thể rời đi chỉ dám cúi thấp đầu.

Đây sớm đã là lễ nghi được phổ biến khi vào đây, những người thân phận thấp kém được hiện diện tại nơi hành lang này rất ít. Hễ trông thấy các nhân vật quyền quý rời khỏi phòng, đều phải hạ thấp mình cúi đầu chào thể hiện sự tôn trọng.

Úc Noãn bỗng chốc cảm giác như thể bản thân tự dâng hiến mạng sống cho người đàn ông này khi bản thân tự đào hố chôn mình.

Người đàn ông này đã từng nói, kẻ không trung thành sẽ giết chết.

Lại vừa hay, Úc Noãn chính là kẻ không trung thành đó.

Cô bỗng chốc cảm thấy cả người bất động, tim tựa ngừng đập, trạng thái đông cứng.

Ngay lúc này, Úc Noãn chợt nhớ đến câu nói đe dọa của Mộ Kình Triệt.



“Trung thành đến mấy, một khi đã lừa dối thì căn bản không nên tồn tại trên thế gian này nữa. Bé con, em không nên như thế. Nếu không... dù yêu thích em đến mấy, tôi thật sự không ngại làm vậy đâu!”

Đoạn hồi ức hiện về, Úc Noãn ngây người vài giây, chữ “làm” của hắn, chính là giết chết. Cô đã từng lừa gạt hắn nhiều như thế, tốt nhất là hai người, không nên gặp lại nhau làm gì.

Hậu quả của lừa dối tệ hại vô cùng, nghĩ cũng không muốn nghĩ đến.

Như người ta thường nói, làm việc xấu trong lòng sẽ chột dạ, nhất là khi Úc Noãn đã cùng với người đàn ông trước mặt, làm ra vô vàn chuyện “không đúng đắn”.

Để rồi lại thấy, đôi giày da bóng loáng trước mặt dừng nơi tầm mắt của mình. Cô vốn mong đợi, đôi giày da sẽ xoay chuyển... nhưng căn bản rất lâu cũng không rời đi.

Đình Khiêm nhìn Mộ Kình Triệt, cẩn thận lên tiếng. Lại trông thấy Mộ Kình Triệt chỉ nhìn đăm đăm vào một cô gái nhỏ đang cúi đầu bên cạnh, vóc dáng thanh mảnh, mài tóc dài mềm mại rũ xuống, chẳng thề nào trông thấy mặt, chỉ thấy làn da mềm mại.

“Ông chủ, bây giờ trở về khách sạn. Quý ngài Nhiếp sớm đã sắp xếp phòng bố trí. Ngài hiện giờ có thể về đó nghỉ ngơi.

Mộ Kình Triệt nhíu mày không trả lời câu nói của Đình Khiêm, tầm mắt ngước nhìn người con gái từ nãy đến giờ cũng không hề dám ngẩng mặt nhìn hắn.

Ngay từ lúc bước ra, trên người nữ nhân này đã tỏa một loại khí tức khiến tâm tình hắn dễ chịu vô cùng, một mùi hương quen thuộc thoang thoảng, khiến hắn chẳng tài nào mà nhận lầm được.

Hắn tiếp xúc qua vô vàn loại người, ngay cả nữ nhân cũng thi thoảng, nhưng căn bản chưa kẻ nào khiến tâm tình hắn trở nên tốt. Ngoại trừ... kẻ lừa gạt nhỏ năm đó.

Trông người con gái mặc chiếc váy lộ xương hồ điệp mảnh khảnh, vừa vặn quấn dải lụa, bởi cúi người nên dải dụa lần lượt rơi xuống, họa nên được sự mê người, thậm chí, hắn còn nhìn ra được bả vai nhỏ nhắn đang run lẩy bẩy vì sợ hãi.

Người đàn ông nhíu mày, thấp giọng lên tiếng yêu cầu, ngữ khí ra lệnh.

“Ngẩng mặt lên.”