Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Chương 74: Bốn năm sau




Bốn năm trời dài đằng đằng trôi qua.

Thành phố Thiềm Sá bậc nhất ngày càng phát triển, trên các địa điểm lớn đã khởi xây hình thành các khu trung tâm thương mại lớn hoa lệ, tô điểm cho sự kinh diễm, nơi mà choáng ngợp giữa tiền tài và địa vị, chỉ những con người giới thượng lưu mới có khả năng bước vào. Ánh sáng hoa lệ chiếu xuống, một mặt phô nên nơi khác biệt chỉ dành cho những quý tộc.

Người người ra vào không ngớt, phủ trên mình các loại trang sức lấp lánh xa xỉ, chuỗi ngọc quý báu trên khắp người không ngừng tỏa sáng, họa lên phong cách khác biệt.

Nơi tòa nhà tập đoàn sang trọng chọc trời, nổi bật giữa khắp thành phố vì bề rộng lẫn bề ngang, bên ngoài lớp cửa kính trong suốt, bao quát toàn bộ khung cảnh trời đêm.

Ánh trăng sáng soi rọi, thân ảnh cường tráng có chút gầy của người đàn ông vẫn đứng đó, sườn mặt nghiêm nghị, tròng mắt lạnh lẽo, áo vest tao nhã quý phái màu đen, chút ánh đèn hiu hắt rọi nơi màn hình với các thông số dữ liệu đang tăng vụt.

Không lâu sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ. Mộ Kình Triệt ra lệnh cho phép vào, hắn cấn thận xăn tay áo kéo cao, lộ ra sự cường tráng nơi bắp tay với các gân xanh hoàn mỹ, chút ánh sáng lóe lên nơi đồng hồ đắt tiền Patek Philippe hiện rõ sự xa xí.

"Thưa ông chủ, buổi gặp gỡ với ngài Nhiếp sẽ bắt đầu vào lúc chín giờ khuya tại khách sạn Waldorf Astoria. Hiện giờ đã bảy giờ, đoạn đường từ đây đến khu vực đó chỉ kéo dài vỏn vẹn ba mươi phút, ngài có muốn khởi hành đến địa điểm đó ngay không thưa ngài?"

Đình Khiêm cúi người, cẩn trọng khai báo.

Mộ Kình Triệt nhíu mày nhìn thời gian, để rồi khẽ phất tay.

"Đi thôi, không cần một lát nữa."

Thời điểm hiện tại, bảy giờ rưỡi tại khách sạn Waldorf Astoria.

Mộ Kình Triệt vừa đến nơi, dáng vẻ trầm tĩnh bước vào. Hàng vệ sĩ ăn mặc nghiêm trang đứng chắn nơi hàng lối.

Nơi đây ngoài nghênh đón quý tộc, bất kỳ một ai cũng không được phép bước vào nếu không nhận lệnh. Người xuất thân nơi đây, hồ sơ vốn không hề thấp.

Người đàn ông theo thói quen đưa tay nhìn đồng hồ, dáng vẻ ưu nhã tỏa khí chất khiến bất kỳ một nữ phục vụ nào cũng không kiểm nén được ánh mắt hâm mộ.



Theo chỉ dẫn của người trợ lý, Mộ Kình Triệt thẳng một đường đến quán bar Sofitel tọa lạc tại khu khách sạn nơi đây.

Hiện tại nơi đây bố trí theo phong cách phòng trà, một lượng ít các nhân vật quý tộc khác cũng đang ưu nhã thưởng thức bản giao tấu được cất lên từ dàn hợp xướng, giai điệu du dương hòa nhã vô cùng thoải mái.

Mộ Kình Triệt vốn một đường đi thẳng, thế nhưng trợ lý của Nhiếp gia phân bố, lại mời người đàn ông ngồi xuống một nơi góc trung tâm tách biệt được bố trí sẵn.

"Mộ tiên sinh, phiền ngài ngồi nơi đây đợi ngài Nhiếp. Ngài ấy sẽ trở ra nhanh nhất có thể. Ngài ấy biết ngài không thích tiếp xúc với đám đông, vì thế đã đặc biệt bố trí địa điểm nơi khán đài để dễ quan sát."

Với lời đề nghị này, Mộ Kinh Triệt không nói gì thêm. Dẫu sao mối quan hệ của người đàn ông với Nhiếp Tần Duật tương đối tốt, vì thế hắn không ngần ngại với lời yêu cầu này.

Mộ Kình Triệt ngồi xuống ghế da sang trọng, dáng người ưu nhã dựa thành ghế, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo với dáng ngồi quý tộc. Dưới ánh vàng trầm, càng họa nên đường nét gương mặt

Không lâu sau, cửa phòng lần nữa được đẩy. Thân ảnh cân đối cường tráng của người đàn ông khác bước vào, làn da trắng nhạt ngả màu sầm, ngũ quan góc cạnh hoàn mỹ, đôi môi hắn hiện tại vương vệt son nhạt cùng vệt cắn chưa kịp lau đi, phủ trên người bộ áo Gile Luxe. Vừa vặn tôn lên khí chất quý tộc thu hút, mỗi cử chỉ cũng vô hình thu hút biết bao nhiêu người.

"Để cậu đợi lâu rồi."

Nhiếp Tần Duật lên tiếng, chất giọng như loại rượu thượng hạng ngàn năm, người đàn ông hơi nhíu mi tâm, hàng lông mi dày cụp xuống.

"Không lâu, là cậu thì bao lâu cũng đợi được.".

Mộ Kình Triệt nhướng mày, lên tiếng trêu đùa một câu nhạt nhẽo rồi khẽ cười.

"Có muốn di chuyển vào phòng riêng không?"

Nhiếp Tần Duật biết Mộ Kình Triệt không thích nơi đông người, cho dù hiện tại nơi đây phòng khuất bao VIP, vẫn không tránh được chút tiếng ồn ào bên ngoài.

Mộ Kình Triệt nhíu mày, nghe dàn hợp âm giai điệu trầm ổn, nhẹ nhàng nâng ly rượu lắc nhẹ, rượu đỏ trong ly sóng sánh chao đảo, hắn thấp giọng lên tiếng.



"Không cần, ngột ngạt quá cũng không được."

Nghe vậy, Nhiếp Tần Duật liền ngồi xuống, dựa vào thành ghế. Bộ dáng vài phần mệt mỏi rõ rệt không hề che giấu đối với Mộ Kinh Triệt.

"Toàn bộ tài liệu thu mua tập đoàn và quân binh lớn tại Anh Quốc cậu nhờ mình đã thực hiện chuyển nhượng xong xuôi, một đội quân lớn hùng mạnh hoàn toàn thuộc về cậu. Hiện giờ cậu có thể trực tiếp đem về huấn luyện."

Nhiếp Tần Duật cấn trọng nói, đáy môi khẽ nhếch lên. So với Mộ Kình Triệt hạn chế nơi giao thương ngoài nước,

Nhiếp Tần Duật lại chiếm địa vị lớn hơn.

"Cảm ơn cậu."

Nghe chữ cảm ơn, Nhiếp Tần Duật lập tức vỗ vai.

"Không cần khách khí, hiếm khí ngài thương nhân có thể lên tiếng nhờ vả, đây chính là vinh hạnh của mình. Mình chắc chắn sẽ làm tốt!"

Vừa nói, Nhiếp Tần Duật cười cười, vội đưa ly rượu khẽ nhấp.

Vốn dĩ Mộ Kình Triệt thực hiện thu mua, căn bản đã nhận được thông tin tên Mộ Thúc muốn đem người cản phá.

Người đàn ông biết trước mục đích ông ta là gì, vì vậy đã đi trước một bước.

Mộ Thúc hiện tại tuy nói lui về ở ẩn, nhưng chẳng mấy phần là yên phận, bên trong liên tục kiếm chuyện muốn gây khó dễ. Lão gia Mộ đối với Mộ Kình Triệt tôn trọng, nhưng suy cho cùng ông vẫn đi nghiêng về máu mủ.

So với việc Mộ Kình Triệt là con nuôi, kỳ thực lão gia Mộ không có bao nhiêu phần là tin tưởng.

Thời thế đổi dời, lão gia Mộ cũng ngày càng nhận ra thế lực lớn mạnh của Mộ Kinh Triệt. Hiện tại ý định Mộ Kinh Triệt muốn tách rời gia sản khiến lão gia Mộ mất lợi, đã gây lên làn sóng lớn người nơi gia tộc. Từ đó thù hằn góc rễ thu về chỉ có hơn chứ không có kém.