Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Chương 71: Kẻ lừa gạt




Mộ Kinh Triệt hắn, trước giờ ghét nhất những kẻ không trung thành. Không nghĩ đến, khoảng thời gian ba tháng nháy mắt liền bị một cô hầu nhỏ từng chung chăn gối hoàn toàn lừa gạt, thậm chí... đem trái tim hắn ra đùa giỡn.

Giỏi thật, không nghĩ đến cô gái nhỏ này lại lớn gan như thế!

Trước đến giờ trên thương trường, chưa hề có kẻ nào dám tính kế hắn. Không nghĩ đến đôi mắt ảnh hưởng, liền bị kẻ khác đem ra qua mặt chơi đùa, chung quy đều do hắn quá dễ dàng.

Đáy mắt Mộ Kình Triệt thâm trầm hiểm ác, trong suy nghĩ của hắn, những kẻ lừa gạt như thế này liền đem về dùng hình phạt, trực tiếp xử chết.

Mộ Kình Triệt ngẩng nhìn Diệp Ngọc, hắn biết đây là đại tiểu thư Diệp gia, điều này không hề sai. Hắn vẫn luôn miệng gọi cô hầu nhỏ bằng cái tên Diệp Ngọc này.

Vậy chẳng lẽ, ngay cả tên kẻ lừa gạt nhỏ kia hắn cũng chẳng biết?

Bồng chốc cảm thấy hơn chục năm buôn ba nơi thương trường, lần này đều bị một cô gái nhỏ bên cạnh qua mặt, rõ ràng là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.

"Người hầu mà cô đem qua tên gì, hiện giờ người đang ở đâu?"

Mộ Kình Triệt tiến lại gần, ngạo nghễ nhìn Diệp Ngọc đang quỳ, trực tiếp đưa tay siết chặt cằm ép cô ta ngửa lên, thanh âm trầm thấp vang dội, như tiếng từ địa ngục đến.

Diệp Ngọc càng lúc càng hoảng loạn, rơm rớm nước mắt. Thế nhưng dù biết sắp vào chỗ chết, vẫn không muốn đem cái tên Úc Noãn nói ra.

"Ngài Mộ, cô ta chỉ là một con hầu không danh không phận, thân phận thấp hèn tên cũng không có, ngài thật không muốn... A..."

Lời chưa nói hết, Mộ Kinh Triệt liền siết chặt đến nỗi ngạt thở, trên cổ lẫn làn da trắng mịn vẫn hiện lên vệt bàn tay đỏ tàn độc của hắn, hơi thở của Diệp Ngọc vô cùng đáng thương.



"Trả lời vào trọng điểm, người đang ở đâu?"

Mộ Kình Triệt gẵn giọng, bản thân vượt sự mất khống chế, chỉ muốn trực tiếp đem kẻ trước mặt giết chết.

Thế nhưng hắn lại không làm thế, hắn vẫn chưa tìm được kẻ lừa gạt nhỏ kia. Vì thế, hắn ngoại trừ trừng phạt cũng chẳng thể làm gì hơn.

"Cô ta cầm tiền chạy rồi thưa ngài..."

Kỳ thực, cô ta không biết con hầu Úc Noãn kia ở đâu.

Sau khi con hầu Úc Noãn cầm tiền rời đi, đó cũng là lúc thoát khỏi sự khống chế. Diệp Ngọc cũng không hơi đâu đặt tâm sức vào một con hầu để tìm hiểu sống như nào. Cô ta lúc đó chỉ nghĩ đến việc hưởng thụ sự nuông chiều của Mộ Kình Triệt, thuận nước đẩy thuyền, nào có ngờ gặp phải gió bất ngờ ập đến để rồi diễn ra tình trạng như hiện tại.

Diệp Ngọc khóc càng thảm, đôi mắt nhập nhèm đến đáng thương, nét khóc đến lê hoa đái vũ khiến những kẻ nam nhân khác nhìn vào đều xót xa, trái lại trong tầm mắt Mộ Kinh Triệt chỉ là sự chán ghét.

"Chạy?"

Mộ Kình Triệt hơi cười khẩy, gương mặt kiêu ngạo lộ ra sự tàn nhẫn.

"Cho người Diệp gia một tuần, đem người về đây. Bằng không thì Diệp gia không cần giữ làm gì!"

Diệp Ngọc không hiểu cô ta thua con hầu kia ở chỗ này, ngay khi thấy Mộ Kình Triệt đứng dậy rời đi, lập tức lê lếch thân mình bám lấy góc quần người đàn ông cầu xin sự thương hại.



"Ngài Mộ... ngài có thể xem xét đến tôi. Ngay từ đầu người được đem qua phải là tôi mới đúng, con hầu đó chỉ là thế thân của tôi. Tôi mới đúng là người ở bên cạnh ngài!"

Mộ Kình Triệt nghe nói, một cái ngoái đầu không hề nhìn lại.

Từ khi tiếp xúc với người phụ nữ này, hắn chưa từng nhận lầm, cho dù có thể coi thường đôi mắt hắn không thể nhìn thấy để rồi qua mặt. Nhưng mùi hương của cô gái nhỏ, hình bóng của cô, căn bản vẫn tồn tại trong tâm trí hắn mỗi đêm.

Hoàn toàn không một kẻ nào có thể thay thế cô hầu nhỏ kia.

Thế nhưng kết quả nhận lại, đều là sự lừa gạt.

Mộ Kinh Triệt hắn kỳ thực thất vọng, lại còn tự giễu bản thân, đối với kẻ lừa gạt kia nảy sinh loại cảm xúc không đáng.

Sự việc tin tức mối quan hệ công khai của Diệp Ngọc lẫn Mộ Kình Triệt đều khiến khắp thành phố Trùng Khánh được phen rúng động, khi mà người người đều nhìn vào Diệp gia bằng ánh nhìn vô cùng nể phục.

Một người đàn ông trẻ tuổi như Mộ Kinh Triệt, nắm trong tay địa vị lẫn khối tài sản lớn, hơn thế còn là người giữ vững sự ồn ào sau bao nhiêu lần đấu đá kịch liệt của người nơi hắc đạo. Dù cho có lời đồn tệ hại, việc nể phục vẫn không thể tránh khỏi.

Diệp Táng ngày đầu đối với loại tin tức này, nhận về tương đối nhiều sự ghen tị cũng như lời khen. Bởi vì ai cũng đều biết ông ta được hưởng lợi lẫn danh tiếng của Mộ gia. Tuy nói ông trùm thương nhân hắc đạo đứng đầu Mộ gia danh tiếng tệ hại, vậy mà sau buổi họp báo, suy nghĩ thay đối nhất thời cũng không cảm thấy lời đồn có bao nhiêu phần chân thực.

Chỉ là, ngay trong đêm, chẳng hiểu vì sao loạt tin tức đều bị xóa sạch, căn bản không còn lại gì. Diệp Táng ban đầu nghĩ rằng ông ta nhìn nhầm, mãi đến sáng sớm hôm sau, trước cống nhà đã trông thấy Diệp Ngọc bộ dạng thê thảm trở về.

Diệp Ngọc vừa bước vào cổng, lập tức nhào đến phía Diệp Táng mà khóc lóc thảm thiết.

Câu chuyện lần nữa thuật lại, khiến Diệp Táng không khỏi ngây người ra. Ông ta biết việc đem đứa con gái này qua tráo đổi, nhưng ông ta thật sự không hề để tâm đến con hầu kia.