Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Chương 63: Sử dụng lại đồ thừa




Bước chân Diệp Ngọc chật vật vội vã theo sau Mộ Kinh Triệt, cho đến khi người đàn ông bước vào căn phòng riêng của hắn, cô ả cũng nhanh nhẹn bước vào trong.

Căn phòng trước mặt, diện tích rộng lớn lại hào nhoáng, mọi thứ đều hiện đại xa hoa bậc nhất.

Hơn hết chính là, Diệp Ngọc nhận ra Mộ Kình Triệt ngay khi bước vào phòng, tâm tình cũng trở nên ôn hòa hẳn.

Diệp Ngọc trông thấy Mộ Kinh Triệt chậm rãi bước đến hướng tủ đồ kính sang trọng, vừa mở ra thì thứ đập vào mắt cô ta là hàng loạt chiếc váy của nữ nhân, nhìn rất quen mắt. Nếu đoán không lầm, đây căn bản là đồ của con hầu Úc Noãn kia.

Úc Noãn rời đi, nhưng bởi vì Diệp Ngọc thay thế vào. Úc Noãn căn bản không hề mang theo bất kỳ thứ gì, bằng không sẽ bị phát hiện. Còn cô ả Diệp Ngọc, lại là người sử dụng lại đồ thừa của Úc Noãn. 1

Mộ Kình Triệt đứng trước tủ rất lâu, bàn tay người đàn ông chậm rãi đặt lên từng chiếc váy, động thái nâng niu, nét mặt trở nên dịu dàng.

Trên những chiếc váy trắng hồng đan xen, vẫn đượm mùi hương thoang thoảng quen thuộc khiến tâm tình vốn đang khó chịu của Mộ Kinh Triệt trở nên dịu lại, cả những loại vòng tay trang sức đều vẫn còn, rõ ràng rất mới, đều là đồ vật hắn căn dặn người mua cho cô hầu nhỏ.

Mộ Kình Triệt cầm lấy một chiếc váy, người đàn ông xoay người nhìn Diệp Ngọc vẫn đứng như trời trồng. Hắn từng bước tiến lại gần, dáng vẻ hiên ngang mang theo khí thế áp bức cường ép đáng sợ, không còn sự dịu dàng như từng thể hiện.

Diệp Ngọc hơi run rẩy, cô ta không thể đoán được tâm tư hay ý định của Mộ Kình Triệt bởi nơi đôi mắt người đàn ông vẫn đeo lấy cặp kính kia, chưa hề gỡ xuống.

Cho đến khi thấy Mộ Kình Triệt áp sát, gương mặt nhìn chằm chằm, cô ta cũng xuất hiện sự chột dạ mà run rẩy lên tiếng cắt đứt sự hoảng loạn hiện tại.

"Ngài Mộ..."



Mộ Kình Triệt nhìn người con gái đang run rẩy, hắn cúi thấp người, trên chiếc váy vẫn thoang thoảng mùi hương quen thuộc nhưng lại như thể dễ tan không hoa hợp, chỉ tồn tại duy nhất trên chiếc váy. Còn mùi hương của nữ nhân trước mặt, căn bản là thứ mùi kỳ lạ lại khó ngửi chưa từng hiện diện trong trí nhớ của hắn.

Không phải là mùi hương đơn thuần thanh khiết ban đầu khiến hắn mê mệt.

Đầu người đàn ông cảm giác hơi khó chịu, người đàn ông lập tức đứng thẳng dậy, đưa chiếc váy đang cầm trên tay đến phía Diệp Ngọc.

"Bé con, em không tắm sao? Đêm đã khuya rồi, lại từ bệnh viện trở về, hiện giờ người em có lẽ không sạch sẽ

Iam."

Diệp Ngọc nhìn chiếc váy, vội vàng nhận lấy.

Nghe nói đến việc tắm, lại đảo mắt nhìn người đàn ông đứng sừng sững trước mặt. Chẳng hiểu vì sao lại nảy ra loại suy nghĩ đen tối kia.

Con hầu Úc Noãn từng ngủ với người đàn ông này, hiển nhiên Diệp Ngọc ghen tị với Úc Noãn là vì điều đó, nhưng rồi Diệp Ngọc lần nữa nghĩ lại, từ nay về sau cô ta mới là người bên cạnh Mộ Kinh Triệt, Úc Noãn căn bản không là gì cả.

Diệp Ngọc nắm lấy chiếc váy Úc Noãn từng mặc qua, dù không thích nhưng khóe môi vẫn miễn cưỡng nở nụ cười tươi, nhẹ nhàng đáp.

"Vâng."

Diệp Ngọc rời đi, nhanh chóng bước vào phòng tắm. Trong đầu dâng lên suy nghĩ, đêm nay cô ta có thể được ngủ cùng Mộ Kình Triệt, ngay tại chính căn phòng này.

Dù cho dấu vết của Úc Noãn tương đối nhiều, nhưng chỉ cần đợi một khoảng thời gian khi cô ta hoàn toàn chiếm dụng nơi đây, chắc chắn sẽ đem toàn bộ những thứ của Úc Noãn mà vất đi.



Mộ Kình Triệt nhìn Diệp Ngọc bước vào phòng tắm, đáy mắt rũ xuống che đi sự lạnh lẽo, người đàn ông vẫn đứng lặng, tâm tình hiện tại rất khó chịu.

Trước kia khi cô hầu nhỏ vào phòng, ngoại trừ lần đầu tiên hắn tiếp xúc với cô có vẻ thô bạo, nhưng từ đó về sau hắn đều không mảy may nghi ngờ cô.

Thế nhưng hiện tại, hắn lại cực kỳ chán ghét.

Mộ Kình Triệt để giữ bản thân bình tĩnh, chẳng hiểu vì sao liền vội vàng tiến đến nơi tủ đồ đựng những thứ vật dụng trang sức lẫn chiếc váy hắn từng ra lệnh người mua cho cô.

Khi này, người đàn ông nhìn xuống hàng loạt những chiếc váy và trang sức, hắn lại phát hiện thêm một điều nữa.

Ngoại trừ vài chiếc váy đầu được tháo nhãn mác, còn lại vẫn in hằn giá tiền chưa hề tháo, thậm chí vẫn biểu hiện chưa hề có người từng sử dụng.

Ngay cả những loại trang sức đắt tiền cũng như thế.

Gương mặt Mộ Kình Triệt rơi vào suy tư, dường như cô gái nhỏ chưa từng đụng đến những thứ này.

Người đàn ông chầm chậm gỡ cặp kính rời khỏi đôi mắt, thấy được ánh mắt hiện tại đã sáng hẳn, nhưng vẫn một

mau den u am.

Cảm xúc bủa vây tứ phía, hắn giống như thế sắp phát hiện ra thứ gì đó được che giấu mà khó biểu đạt.