Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Chương 34: Lỗi của tôi




Mộ Kinh Triệt nhận ra, càng nói Úc Noãn càng khóc sâu hơn. Sau cùng dứt khoát bế bổng cô lên, rốt cuộc da thịt hắn cứng rắn mạnh mẽ đến đâu hiện tại cũng bị nước mắt của cô thấm ướt, khiến hắn càng lúc càng thấy đau long.

Nhẹ nhàng đặt Úc Noãn nằm lên giường, giam trong vòng tay mạnh mẽ, hai cánh tay ép trọn cô dưới thân hình cường tráng, lần da ngả màu khác biệt với làn da trắng sứ của cô.

Đôi môi kiêu bạc của hắn cúi xuống, vụn vặt hôn lên đôi mắt nhỏ, rồi đến hàng lông mi dài ươn ướt nước một cách nâng niu, sợ rằng lần nữa làm cô đau.

Úc Noãn mơ hồ mở mắt, nhưng những giọt lệ ngày một trào ra không dứt, trong lòng ấm áp, lọn tóc thấm đẫm nước cũng bị đầu ngón tay người đàn ông gạt ra một bên.

"Ngoan nào, không khóc!"

Úc Noãn nghe hắn nói, trạng thái càng mềm nhũn, như một đứa trẻ đang được nuông chiều, càng vỗ về lại càng được dịp khóc.

Cô ngẩng nhìn gương mặt Mộ Kình Triệt gần trong gang tấc, bàn tay nhỏ lúng túng vươn ra, ngay tức khắc bị hắn mạnh mẽ bắt lấy, đôi môi kiêu bạc khẽ khàng hôn lên các đốt ngón tay mềm mại, cho đến cổ tay mảnh khảnh, động thái dịu dàng vô cùng.

"Được rồi, để em về thăm cha mẹ lâu là lỗi của tôi. Tôi không để ý đến cảm xúc của em, không rõ việc em đã nhớ cha mẹ."

Sau cùng, Mộ Kình Triệt lại chọn cách tự đồ ngược lỗi về bản thân.

Úc Noãn cắn môi, nếu nói nhớ người Diệp gia rõ ràng là dối lòng, chẳng qua cô chỉ cảm động bởi vì người đàn ông này lại quan tâm đến cảm xúc của cô như thế.

Cô hít thở sâu một hơi, liền tránh né sự ngượng ngùng thường ngày, vòng bàn tay nhỏ qua cổ người đàn ông, nhỏ giọng nói.

"Không phải, chỉ là cảm động vì ngài có thể để ý đến cảm xúc của tôi như vậy..."

Mộ Kình Triệt nghe cô nói, lại cảm thấy từng giọt nước mắt của cô như lưỡi dao chạm vào tim hắn. Hắn thực chất,

con muon cho co nhieu thi hon nda.



"Thật ra, tôi có thể cho em nhiều thứ hơn nữa, cũng có thể đối tốt với em hơn hiện tại, chứ không phải đề ở bên cạnh."

Người đàn ông nói, thanh âm trầm thấp dịu dàng, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ, để bàn tay chạm vào đôi mắt của hắn, lòng bàn tay cô ấm áp nơi da thịt, tiếp xúc thân mật khiến hắn tựa vào.

Mộ Kình Triệt cất giọng, thanh âm thủ thỉ trầm thấp, tràn đầy sự dịu dàng vô tận.

"Bé con, đợi tôi chữa khỏi đôi mắt này, tôi cho em những thứ tốt hơn nhiều. Cũng sẽ không để em ở một chỗ nữa, được không?"

Hiện tại, ánh mắt hắn không thể nhìn thấy, vì thế bắt ép đem cô làm người hầu bên cạnh để rồi chăm sóc, khoảng thời gian này ngoại trừ giữ ở biệt thự cô không thể đi đâu. Trông không khác gì một con chim nhỏ bị nhốt.

Đối với những kẻ khác, hắn sẽ chẳng mảy may quan tâm, thế nhưng cô lại là trường hợp khác.

Trong lòng hiện tại, vẫn có thể ban cho cô sự nuông chiều và ra vào biệt thự, nhưng Mộ Kình Triệt hiển nhiên không có ý định đó. Hắn muốn cô bên cạnh, hắn bị hạn chế mọi thứ, vì thế cũng chỉ muốn đem cô trong tầm ngắm bản thân.

Nỗi sợ trong lòng hắn vẫn tồn đọng, đôi mắt ảnh hưởng không thể nhìn thấy, bất an lo được lo mất, chính là những thứ mà hắn cảm nhận.

Úc Noãn nghe hắn nói, bị đè ép dưới thân thể mạnh mẽ, trước mặt là ánh mắt đầy nhu tình.

Cô bất chợt nảy suy nghĩ, nếu một ngày cũng đôi mắt này nhìn thấy được, người trước mặt không phải là cô sẽ có cảm xúc gì, phải chăng vẫn là nuông chiều như thế, bởi hắn vốn không biết cô ra sao. 2

Dòng cảm xúc vừa nén, lần nữa khơi mào.

Cô gái nhỏ lên tiếng, giọng nói kiểm nén cảm xúc muốn vỡ òa, ngữ điệu run run.

"Ông chủ, tại sao ngài lại đối tốt với tôi như thế?"

Mộ Kình Triệt nghe cô nói, khế cúi xuống chạm lên đồi môi cô.



"Tôi yêu thích em!"

Hắn không rõ là loại cảm xúc gì, chỉ biết được rằng hiện tại cô ở trong lòng hắn, hắn chỉ muốn đối xử tốt với cô, một mực chiều chuộng yêu thương.

Hơn thế, cô cũng là người đầu tiên có thể tiền vào thế giới của hẳn. @

Người đàn ông nhấm nháp đôi môi nhỏ, rất nhanh liền cắn lấy mân mê một cách dịu dàng, dễ khiến kẻ khác bị mê hoặc, dường như nụ hôn rất quen thuộc, dẫn dắt rồi lại dụ dỗ người con gái mềm mại dưới thân buông sự phòng thủ

Lần nữa bị Mộ Kình Triệt kéo xuống, khẽ cắn lấy bả vai se miết, vô tình chạm vào vết thương ban đầu khiến cô không nhịn được bật kêu một tiếng đau đớn.

"A..."

Mộ Kình Triệt vừa nghe cô bảo đau, ngay lập tức liền ngừng lại. Trong trí nhớ lại hiện về khoảnh khắc ban nãy khi hắn dùng lực tay áp sát, cô cũng kêu đau.

Hắn ngưng cắn, khẽ áp gương mặt xuống nơi bả vai mềm mại.

"Tôi làm em đau?"

Úc Noãn sợ bị phát hiện, cô dứt khoát lắc đầu.

"Không."

Mộ Kình Triệt thở dài, đôi môi thay vì cắn, lại tiến đến vị trí đó vuốt ve. Phần nào nghĩ rằng cô sợ uy lực của hắn, nên không dám than đau.

Người đàn ông buông xuống, lần này chỉ kéo cô vào lòng.

"Được rồi, ngủ thôi."