Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 96




Đôi mắt to tròn như hột nhãn, trừng trừng nhìn Hàm Hinh vẻ khó tin!

Trời ơi trời ơi trời ơi! Đây là Hàm Hinh sao!

Ăn nói... cũng sắc bén quá!

Không ngờ con thỏ nổi giận thì lông mềm cũng có thể biến thành gai cứng!

Những người phụ nữ kia chẳng phải muốn làm người thứ ba đó sao! Bọn họ tự nhận, trách được ai!

Mái tóc dài của Khổng Ý Yên bay bay, cô ta vén tóc qua sau tai, nghe xong lời Hàm Hinh nói, cô ta chỉ hơi nhếch môi lên, ung dung điềm đạm, thậm chí khuôn mặt xinh đẹp không hề có vết nhăn nhó, càng không có bất cứ vẻ khác thường nào trên mặt.

Đủ thông minh, đủ bình tĩnh.

Đọc FULL bộ truyện.

Cô ta cười trêu nói: "Chính xác, ở trong mắt tôi, Dịch Kỳ chính là như thế, luôn thích trêu chọc các cô gái nhỏ, trộm trái tim bọn họ nhưng không chịu trách nhiệm, không phải đàn ông đều như vậy sao."

Hàm Hinh nhìn dáng vẻ hờ hững của cô ta thì hiểu được cô gái này thâm sâu hơn cô tưởng tượng nhiều.

"Ai nói? Diệp Thiếu nhà tôi sẽ không như vậy! Anh ấy rất tốt với tôi, mấy người phụ nữ khác có đứng trước mặt thì anh ấy cũng không thèm nhìn, không phải người đàn ông nào cũng như thế. Đừng vơ đũa cả nắm!"

Khổng Ý Yên nghe Đường Tiểu Nhu nói vậy thì lập tức cười nhạo một tiếng, giọng điệu ung dung: "Được thôi, Diệp Thiếu đúng là trường hợp ngoại lệ, tôi đồng ý điểm này, dù sao thì anh ta thích cô."

Đường Tiểu Nhu không muốn nói nhiều với Khổng Ý Yên nên thúc giục nói đói bụng muốn đi ăn cơm để Hàm Hinh nhanh chóng quay về, Hàm Hinh bị cô bạn làm nũng, hết cách, đành nói với Khổng Ý Yên: "Cô Khổng, không còn chuyện gì thì chúng tôi đi trước, tạm biệt."

Cùng lúc đó, Đường Tiểu Nhu nhỏ giọng thì thầm nói bên tai cô câu không bao giờ gặp lại.

"Được." Cô gái kia cười cười, không giữ lại.

Trên đường trở về, Đường Tiểu Nhu không ngừng mắng chửi Khổng Ý Yên là người thứ ba có tâm cơ muốn lên làm chính thất thế nào, bảo Hàm Hinh nhất định phải chú ý cô ta, vì biết đâu ngày mai, ả kia lại cướp được cái danh xưng bà Mộ thì làm thế nào.

Hàm Hinh nghe đến lỗ tai bùng nhùng, nói cô ấy đừng nói nữa, cô ấy vẫn lầm bầm không chịu thôi.

"Hàm Hinh, cậu không cảm thấy Khổng Ý Yên này rất đáng ghét sao? Tớ luôn cảm thấy tất cả đàn ông đều vây quanh cô ta!"

Hàm Hinh khó hiểu câu cuối cùng, liếc cô ấy một cái.

Đường Tiểu Nhu hiểu ý cô, giải thích nói: "Mỗi lần Diệp Thiếu đưa tớ đi ăn cơm với bạn bè của anh ấy, sau đó cho dù là ở đâu thì Khổng Ý Yên đều tới, nhưng tớ đã nói không muốn đi chung với cô ta, cậu là bạn của tớ, cô ta cướp chồng cậu, sao tớ có thể ở chung một chỗ với người như vậy được? Nhưng Diệp Thiếu không chịu đồng ý, cũng không chịu làm theo, luôn có những lý do khác nhau để Khổng Ý Yên xuất hiện, tớ có cảm giác dường như Khổng Ý Yên là một phần không thể thiếu của bọn họ vậy, đúng rồi, ngay cả Lục Thiên Sơn cũng nói không thích Khổng Ý Yên, nhưng nếu có người làm khó cô ta thì bọn họ đều giúp cô ta."

Từ trước đến nay đều không từ chối.

"Cục cưng của cả nhóm?"

Hàm Hinh chỉ nghĩ đến mấy chữ này.

"Cũng gần giống vậy, có tụ tập gì thì Khổng Ý Yên đều đi, dù sao tớ rất ít tụ tập với bọn họ, tớ không muốn ở một chỗ với người phụ nữ như vậy."

Hàm Hinh không biết vì sao trong lòng có chút mờ mịt, cô không hề biết những chuyện này.

Khi hai người quay về phòng thì đã kết thúc đề tài này từ lâu, đập vào mắt là bóng dáng kia đứng ở mép giường, tay cầm thùng rác.

Lộ Thần Tường.

Hàm Hinh lập tức đổ mồ hôi lạnh khắp người, sao anh ta phát hiện được, anh ta lại còn đi lục thùng rác nữa!

Đường Tiểu Nhu cũng ngây người, hoàn toàn bất ngờ, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, khi cô nhìn thấy Lộ Thần Tường cầm que thử thai thì hoảng hốt, vội vàng nuốt nước miếng.

"Này, này anh... Anh là một người đàn ông lại đi lục lọi thứ này? Có thấy ghê không?"

Đường Tiểu Nhu bước qua giành lấy đồ trên tay Lộ Thần Tường, thùng rác rất dơ, cô bẻ gãy que thử thai ném ra ngoài.

"Của ai?"

Giọng anh lạnh lùng, ánh mắt nhìn Hàm Hinh đầy vẻ thúc ép, áp lực nặng nề.

Hiển nhiên là anh đã thấy kết quả trên đó.

"Tôi, là của tôi! Tôi vừa mới đi mua cái này." Đường Tiểu Nhu chủ động nói, đứng chắn trước mặt Hàm Hinh.

Lộ Thần Tường kéo cô ấy ra, nắm vai Hàm Hinh, ánh mắt vô cùng u ám: "Rốt cuộc là của ai?"

"Lộ Thần Tường, anh muốn làm cái gì? Tôi nói là của tôi mà! Anh làm khó Hàm Hinh thì còn là đàn ông sao?"

Đường Tiểu Nhu cảm thấy có lòng mà không có sức, lập tức gọi cho Diệp Thiếu để anh ấy đến ngăn cản.

Điện thoại mới vừa kết nối nhưng bất ngờ tiếng chuông lại vang lên ở cửa.

Có hai người đứng bên ngoài, một người cầm điện thoại là Diệp Thiếu, người còn lại là... Mộ Dịch Kỳ.

"Diệp Thiếu, rốt cuộc anh cũng đã trở lại!"

Đường Tiểu Nhu mừng rỡ như điên chạy tới, cơ thể nhỏ nhắn dán lên người anh ta, cô chỉ đứng đến ngực người đàn ông, nhón chân lên, hôn mạnh lên cằm anh ta, dường như Diệp Thiếu đã đoán được nên cúi xuống, hai người trao nhau nụ hôn nhanh.

"Mau lên, đừng để Lộ Thần Tường làm khó Hàm Hinh, là em mua que thử thai, là em dùng, không phải là Hàm Hinh."

Diệp Thiếu giống như rơi vào sương mù, khó hiểu nhướng mày, nhéo khuôn mặt cô gái nhỏ: "Đừng gấp, từ từ nói."

Sau đó anh ra hiệu bằng mắt bảo cô nhìn bên cạnh.

Lúc này Đường Tiểu Nhu mới thấy Mộ Dịch Kỳ cũng tới đây!

Khuôn mặt đẹp trai không một chút biểu cảm, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Hàm Hinh.

Đường Tiểu Nhu nhớ tới chuyện vừa gặp Khổng Ý Yên, lại nhớ đến những lời cô ta nói thì vô cùng tức giận, cô nhìn Mộ Dịch Kỳ chỉ ngoài cửa nói: "Cút! Nơi này không chào đón anh!"

Diệp Thiếu lại lập tức có phản ứng với lời này: "Tổ tông của anh sao vậy? Sao lại tức giận như thế?"

"Anh không hiểu đâu! Đừng nói gì cả!"

Đường Tiểu Nhu trừng mắt với Mộ Dịch Kỳ, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu thay Hàm Hinh.

Hiện giờ cô ấy đã có thai, nhìn tình trạng nghén ngẩm kia chắc chắn không phải là ngày một ngày hai, nếu anh ta quan tâm Hàm Hinh thì sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, làm gì đến mức bây giờ mới phát hiện chứ?

Anh ta không hề quan tâm Hàm Hinh! Trong lòng chỉ có Khổng Ý Yên kia mà thôi!

Đường Tiểu Nhu tức giận phồng má lên, nhưng lại trông mũm mĩm đáng yêu, Diệp Thiếu nhìn dáng vẻ Đường Tiểu Nhu tức giận thì nhíu mày lại.

"Em thích quan tâm chuyện nhà người ta như vậy sao? Hả?"

Đường Tiểu Nhu không chịu thôi, đương nhiên, hiện tại không ai có thể xả giận cho Hàm Hinh được, cô cũng tính là một nửa nhà đẻ của Hàm Hinh, cô mặc kệ thì ai quan tâm đây?

Cũng không thể là bác Hàm đang nằm bệnh viện được!

Diệp Thiếu đảo mắt, nheo mắt lại: "Em vẫn nên quan tâm bản thân thì hơn, chuyện que thử thai là thế nào?".

||||| Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi |||||

Sau đó kéo Đường Tiểu Nhu rời khỏi chỗ này.

Từ đầu đến cuối, Mộ Dịch Kỳ vẫn không nói gì, lúc này anh đi tới, đầu ngón tay hơi run run, đóng cửa lại.

"Là tôi nhờ Tiểu Nhu mua que thử thai, đúng vậy, là tôi dùng."

Lúc đó, Hàm Hinh đột nhiên nói ra kết quả.