Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 119




Trên bàn này ai cũng có tâm tư riêng, có người đàn ông mở miệng nói: "Như vậy đi, bạn gái của Diệp Thiếu thì miễn đi, còn về người đẹp Khổng chúng tôi có một vấn đề muốn hỏi cô."

Khổng Ý Yên được quan tâm mà lo sợ, nụ cười dịu dàng, ngoan ngoãn, lúc bị gọi thì hơi ngạc nhiên: "Ừm, các anh hỏi đi tôi nghe đây."

"Là thế này, chúng tôi muốn biết hôm nay cô độc thân phải không?"

"Hóa ra các anh muốn hỏi chuyện này à?"

"Đương nhiên rồi, vì chuyện này có liên quan đến mức độ của trò chơi tiếp theo."

Khổng Ý Yên mỉm cười, xòe tay nhún vai nói: "Tới nay vậy độc thân, muốn hỏi gì cũng được."

Mấy người đàn ông lập tức lấy cuốn vở nhỏ ghi lại dù sao đây cũng là cơ hội ngàn năm.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

"Mộ..."

"Tôi không chơi." Người đàn ông không đợi người phụ nữ hỏi xong đã lên tiếng phản bác luôn lời nói tiếp theo.

Mấy người phụ nữ ngây ra, đưa mắt nhìn nhau, hơi lúng túng.

Đường Khải đi tới, muốn làm dịu bầu không khí: "Dịch Kỳ, mọi người đều là bạn học, hôm nay khó khăn lắm mới tụ hợp lại một lần, cần gì phải thế chứ?"

"Đây không phải là sở thích của tôi." Thái độ của Mộ Dịch Kỳ cực kỳ kiên quyết.

Rõ ràng mấy người phụ nữ cảm thấy lúng túng trước tình huống này, đại khái là ai cũng không ngờ tính tình của Mộ Dịch Kỳ vẫn không khác gì trước đây.

Vẫn cứ bá đạo, mạnh mẽ, lạnh lùng và kiêu ngạo như vậy.

"Dịch Kỳ."

Khổng Ý Yên lập tức kéo anh, trước mặt mọi người, nói lời đầy thiện ý: "Mọi người chỉ muốn vui vẻ với nhau, chẳng có việc gì, anh đừng mất hứng được không?"

Cô ta nói xong thì liên tục nháy mắt với người đàn ông, ánh mắt năn nỉ kia cực kỳ bắt mắt.

Lúc này Đường Khải cũng gia nhập trận tuyến: "Ý Yên nói cũng đúng, Dịch Kỳ, đừng lãng phí thời gian nữa, một hồi mọi người ăn cơm xong còn đi hát karaoke đấy, bọn họ muốn nhìn xem mấy năm nay tài nghệ của ai tiến bộ hơn rồi."

Sau một hồi khuyên bảo Mộ Dịch Kỳ cũng không nói gì nữa.

Từ trước tới nay anh không thích mấy kiểu hàn huyên thân thiết thế này, lúc đó chỉ là muốn…

Quên đi, người phụ nữ chết tiệt kia không đến thì bỏ đi.

"Bắt đầu đi."

Cuối cùng, người đàn ông cũng thờ ơ đáp lời, lập tức tiếng hoan hô vang vọng khắp phòng.

Đây là trò chơi chọn Nói thật hay Mạo hiểm, vừa nhanh vừa chuẩn, cho nên mọi người đều thích chơi trò này.

Không ít người ở bàn khác cũng sáp tới.

Chai rượu nằm ngay giữa, xoay một vòng 360 độ, người thứ nhất bị miệng chai quay trúng là Khổng Ý Yên.

"Người đẹp Khổng, nói mau bây giờ cô muốn yêu đương không?"

Nếu Khổng Ý Yên đã nói bản thân cô ta còn độc thân thì tất nhiên những người khác sẽ không hỏi cô ta có thích ai không?

Chỉ thấy sau khi Khổng Ý Yên nghe thấy câu hỏi này thì theo bản năng liếc nhìn Mộ Dịch Kỳ, khiến cho mấy người phụ nữ bên cạnh cũng không khỏi liếc mắt nhìn theo.

Cô ta trả lời thản nhiên: "Vậy tôi chọn nói thật nhé, ừm tôi rất muốn."

"Vậy cô đã nghĩ kỹ sẽ đi hết quãng đời còn lại với kiểu đàn ông nào hay chưa?"

"Ngại quá, các người chỉ có quyền hỏi một câu, nếu muốn hỏi tiếp vậy thì chơi tiếp đi."

Thật ra câu hỏi vừa nãy trong mắt mọi người đúng là cực kỳ thừa thãi, bởi vì trong lòng mọi người đều biết Khổng Ý Yên thích kiểu đàn ông nào rồi.

Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.

Đến đây, trò chơi lại bắt đầu vòng tiếp theo.

Lần này cũng đúng là trùng hợp, miệng bình lại nhắm ngay một người nữ nữa, đó là Đường Tiểu Nhu.

"Đây là bạn gái của Diệp Thiếu sao? Thật đáng yêu mà."

"Hình như là như vậy, nghe nói đã qua lại rất lâu rồi."

"Thật sao? Chỉ mong lần này sẽ được lâu dài."

Vẻ mặt Đường Tiểu Nhu đơ ra nhìn miệng chai chĩa ngay về phía mình, cái quỷ gì thế này, vậy mà cũng trúng thưởng!

Diệp Thiếu thú vị nhìn cô: "Nói đi, em chọn nói thật hay là mạo hiểm?"

"Em..."

Đường Tiểu Nhu hơi rối rắm, mấy ngón tay đan vào nhau, vẻ mặt vô cùng khó xử.

Cô muốn chọn nói thật nhưng lại sợ bị hỏi một số câu hỏi đáng sợ, còn về Mạo hiểm, người ở đây nhiều như vậy, lỡ như xảy ra chuyện xấu hổ gì thì không phải cô mất sạch mặt mũi sao?

Tuy là trò chơi nhưng mà bình thường chắc chắn cũng bị người ta lôi ra chế nhạo…

"Diệp Thiếu..."

Cô nhìn người đàn ông ấy với nánh mắt ngơ ngác, đôi mắt mơ màng long lanh, cực kỳ ngây thơ.

Cái má phồng lên vẻ vô cùng ấm ức.

Cô biết mỗi lần cô làm như vậy, người đàn ông ấy sẽ thỏa hiệp, và ước gì không để cô tủi thân như vậy.

Quả nhiên, Diệp Thiếu đứng lên nói: "Để tôi."

Không ai phản đối, dù sao bọn họ cũng có thể tưởng tượng được người đàn ông này bao che khuyết điểm đến cỡ nào.

"Mạo hiểm." Diệp Thiếu cũng không lựa chọn nói thật.

"Được đó, ở đây tôi có cái bao cao su, trừ bạn gái của cậu ra, cậu tìm người phụ nữ khác xé nó ra đeo lên tay cậu, cậu có dám không?"

Đường Tiểu Nhu: Con bà nó! Nếu biết trước như vậy cô chọn mạo hiểm cho rồi.

Mạo hiểm hạ lưu như thế, mệt cho bọn họ cũng nghĩ ra.

Ánh mắt của những người phụ nữ khác sau khi nhìn thấy bao cao su lập tức cười gian vô cùng, cùng trông chờ cảnh tượng tiếp theo.

"Đừng! Để tôi, tôi chọn mạo hiểm!"

Đường Tiểu Nhu muốn ngăn chuyện này xảy ra, cô xin thề nếu có người phụ nữ khác tiếp xúc với Diệp Thiếu, cô sẽ điên mất.

"Không thể đổi ý đâu cô bạn nhỏ à, chính Diệp Thiếu đã đồng ý chuyện này đấy."

"Diệp Thiếu! Diệp Thiếu!" Đường Tiểu Nhu gấp đến điên rồi, trò chơi chó má gì thế, quá bỉ ổi, quá hạ lưu mà, tuyệt đối không được.

"Không sao."

Diệp Thiếu đã lấy bao cao su kia dùng miệng cắn luôn một góc nhỏ.

Chiếc áo mưa nhỏ được bọc trong lớp giấy bạc bật ra ngay lập tức, ánh mắt anh như trêu chọc, cười nhạo nhìn xung quanh một vòng, những người phụ nữ kia hoặc là né tránh hoặc là lập tức xoay người sang chỗ khác đương nhiên cũng có một số người tỏ vẻ bình tĩnh nhìn không hiểu, còn có một số người trong lòng cực kỳ kích động, vô cùng hy vọng người Diệp Thiếu chọn chính là mình.

Diệp Thiếu liếc mắt nhìn… kích thước này nhỏ như vậy, ai dùng được đây?

Anh liếc nhìn người đàn ông vừa đưa bao cao su cho anh lúc nãy, ẩn ý vô cùng rõ ràng.

Có lẽ ánh mắt của anh cực kỳ rõ ràng cho nên những người khác cũng nhìn ra được, ngay cả người đàn ông kia cũng lúng túng lảng tránh.

Liếc mắt nhìn một vòng, chậm chập lượn lờ, qua trình này quả thật khiến cho trái tim của Đường Tiểu Nhu cững sắp nhảy ra ngoài, trong lòng không ngừng chửi thề!

"Mời cô Khổng Ý Yên tự tay mang cho tôi có được không?"

Cuối cùng, tầm mắt anh nhìn chằm chằm người phụ nữ vẫn đang thì thầm với người đàn ông bên tay trái, mà cô ta khi nghe được những lời này cũng lập tức ngây ra.

Ngay cả Mộ Dịch Kỳ cũng cảm thấy hứng thú, nhìn qua.

"Khổng Ý Yên... Trời ơi trời ơi! Chuyện gì đây?"

"Đúng đấy, không phải bạn gái của Diệp Thiếu đang ở bên cạnh sao? Sao cậu ta lại chọn Khổng Ý Yên chứ?"

"Lần này có trò hay để xem rồi."

Gần như trong nháy mắt, Đường Tiểu Nhu đã xông tới, đáy mắt đỏ lên, trừng mắt nhìn Dung Thiếu: "Tại sao là cô ta? Anh nói cho em biết đi tại sao lại là người phụ nữ đó?"

Diệp Thiếu xoa đầu cô ta: "Đừng quậy, đây là trò chơi, em để ý làm gì?"

"Không được! Như vậy sao được chứ...?"

Khổng Ý Yên cũng từ chối ngay lập tức, bao cao su ngay trước mắt nhưng không ai nhận lấy.

"Nhu à, đây chỉ là trò chơi, ngoan, sang một bên đi."

Diệp Thiếu cong môi cười, xoa đầu cô ta.

Đường Tiểu Nhu trở thành một Loli nổi loạn, đáy mắt đỏ hồng càng lúc càng trở nên nặng nề, cô ta quệt nước mắt nói: "Cái gì gọi là trò chơi? Dung Thiếu, sao anh dám chọn cô ta ngay trước mặt em, anh không biết em ghét cô ta sao?"