Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 104




Hàm Hinh yên lặng nhìn hai người trẻ tuổi đang đùa giỡn người ta chạy vòng vòng này, cô chỉ thấy buồn cười, nhưng ngẫm lại, với cá tính của Đường Tiểu Nhu thì chỉ có kẻ mưu ma chước quỷ to gan như Diệp Thiếu, cô mới không dám trêu vào mà thôi, chứ đừng ai hy vọng mình dễ chịu.

Tất cả mọi người đều trừng mắt thật to, nhìn vào phòng thử quần áo mà không thể tin nổi, vừa rồi hai người đều đi vào, mà đó còn là anh trai em gái đấy.

Âm thanh kỳ lạ ngượng ngùng khẽ vang lên, ánh mắt mọi người lại thay đổi lần nữa.

"Anh làm gì thế hả? Đi ra ngoài!"

Đường Tiểu Nhu cũng không muốn để anh nổi thú tính ở đây, nhiều người nhìn như vậy, anh không biết ngại à?

"Anh trai giúp em gái thay quần áo có gì mà lạ chứ?"

Diệp Thiếu nhếch môi cười khẩy, anh nói với cô, rõ ràng là đang chế nhạo cách xưng hô mà Đường Tiểu Nhu đã nói với mấy nhân viên phục vụ nọ.

"Hừ, anh nói xấu em hả, mấy phụ nữ kia nhìn ngon lành quá mà lại bị em quấy rầy, là ý này sao?"

Đọc FULL bộ truyện.

Tiếng hai người nói chuyện ở trong phòng thử đồ, nhưng ở bên ngoài mọi người lại đều nghe thấy rõ.

Phía trên không có tấm che, trống hoắc như vậy nên âm thanh cũng được vang vọng rõ ràng vào tai những người khác, ai cũng lộ rõ vẻ khó xử.

Trời ơi, lại là một tên biến thái!

Nhưng mà, sao biến thái đều đẹp trai vậy nhỉ!

"Đâu, anh không có ý này, anh chỉ muốn thay quần áo cho em thôi."

Anh vụng về lấy quần áo ở trên kệ đồ xuống, ra lệnh cho cô cởi.

Đường Tiểu Nhu mắc cỡ muốn chết, không biết người bên ngoài kia đang sỉ nhục hai người họ thế nào đâu, có lẽ sẽ bảo họ loạn luân nữa đấy, cô chỉ nói đùa thôi mà, sao mà biết tên này lại hăng hái đến thế.

Hàm Hinh ở bên ngoài cũng không nhịn được phải đỡ trán, ánh mắt của mấy nhân viên phục vụ liên tục thay đổi theo từng tiếng thì thầm hừ hừ khe khẽ.

Cửa hàng bán quần áo này cũng là một shop hàng hiệu cao cấp, khách khứa đến đây chắc chắn cũng không thể tầm thường, người vào cửa hàng đều xinh đẹp gọn gàng, vô cùng có thể diện.

Không biết hai người kia còn định làm loạn đến bao giờ, đang là ban ngày ban mặt mà cũng thẳng thừng quá.

Hàm Hinh định ra ngoài đi dạo, nhỡ mấy cảnh tượng không tốt này lại ảnh hưởng xấu đến bảo bối, khi đi ra, vô tình cô nhìn thấy một cửa hàng trẻ em, giờ cô đang mang thai cho nên vô hình trung cô luôn thấy mẫn cảm với những đồ dùng cho con nít.

Lúc bước vào cửa hàng trẻ em này, quả nhiên tâm trạng của cô cũng thoải mái hơn nhiều.

"Chào cô, cô mua quần áo để tặng cho em bé phải không?" Nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy Hàm Hinh thì đoán chắc, trông Hàm Hinh hoàn toàn không giống một phụ nữ có thai.

Nhưng khi nghe thấy câu nói đó, ánh mắt của người kia hơi sững lại, chẳng lẽ trông cô không giống như người đã kết hôn à?

Có điều nên khiêm tốn, thôi thì cứ khiêm tốn tiếp đi, Hàm Hinh gật đầu, cười cười.

"Ừ, tôi tặng cho bạn, không biết ở chỗ các cô có quần áo cho em bé mới sinh mặc được không?"

Quả nhiên nhân viên phục vụ ở cửa hàng trẻ em không thể so sánh với nhân viên của cửa hàng bình thường, dù là cách nói chuyện cho đến ngôn ngữ, điệu cười, họ đều dịu dàng đến mưc khiên cho Hàm Hinh phải giật mình.

Cô cũng không dám nói to quá, chỉ sợ sẽ quấy nhiều đến ai, giống như thể có một em bé đang ngủ trong tay mình, khiến cho cô bất giác phải hạ thấp giọng xuống.

"Là bé trai hay bé gái ạ?" Nhân viên phục vụ hỏi.

Bé trai...

Bé gái...

Cô cũng không biết thật.

Nên mua cho bé trai hay lâ bé gái đây?

"Cô à, cô có muốn hỏi thử xem sao không?" Nhân viên phục vụ nở nụ cười nhẹ nhàng, nhắc nhở.

Dù sao cũng có nhiều gia đình hay xoi mói, nếu mua nhầm thì lãng phí, đồ trẻ em trước nay không hề rẻ.

"Không cần đâu, mỗi loại lấy hai bộ đi."

Dù sao là nam hay nữ cũng đều có thể mặc được, con nít mà, ngại gì mấy cái đấy.

"Vâng."

Nhân viên phục vụ nghe vậy thì nhanh chóng tìm hai bộ đồ tới cho Hàm Hinh: "Nếu giờ em bé mới sinh thì nên mặc đồ mát mẻ một chút, mới vào xuân chớp mắt là sang hè, cô xem mấy bộ này có được không?"

Hàm Hinh suy nghĩ một chút, cô tính nhẩm ngày tháng mà em bé được sinh ra, hình như là mùa thu, thời tiết cũng tương tự như mùa xuân bây giờ.

"Được, tốt lắm, còn nữa không? Đúng rồi, cô có loại mà trên đầu có lỗ tai, tôi thấy mấy em bé mặc bộ đồ như vậy đáng yêu lắm."

"Có ạ, cô chờ một chút."

Nhân viên phục vụ ân cần đi lấy thêm, Hàm Hinh cũng đi sang khu vực khác xem thử, trong lòng cô bỗng trở nên dịu dàng hơn.

Đa số quần áo trẻ em ở đây đều có màu xanh dương, trắng thuần, nhẹ nhàng mà không chói mắt, khiến cho người nhìn cảm thấy rất ấm áp, giống như thể em bé mỉm cười, khiến ai cũng muốn xem.

"Chị này, lấy thêm mấy món đi, em thấy đẹp quá."

"Xem mắt của em kìa, cứ chọn chọn, quần áo của bảo bối nhà chị, em làm dì cũng đừng mua nhiều như vậy chứ?

Hàm Hinh nhìn thấy có mấy người cũng đến mua quần áo cho con mình, cô cũng định đi sang xem một chút, thám thính xem người lần đầu làm mẹ, mua quần áo cho con họ sẽ có cảm giác như thế nào.

Lơ đãng đi ngang, không ngờ lại thấy một khuôn mặt kinh ngạc, gặp phải người quen rồi.

Nếu nói là quen thì cũng không quen lắm, một thời gian trước họ mới gặp.

Người nọ cũng nhìn về phía Hàm Hinh, bộ đồ trong tay cũng rơi xuống đất vì kinh ngạc.

"Bà, bà Mộ."

Mạnh Từ Lan khiếp sợ nhìn Hàm Hinh có mặt ở cửa hàng này, trong ánh mắt cô có sự hoảng hốt và giật thót.

Hàm Hinh không biết nên đáp lại thế nào, lần trước, cô ta kéo Mộ Dịch Kỳ xuất hiện trước mặt cô, theo ý mà nói, cô nên bày ra dáng vẻ của mợ cả, nhưng sau khi nhìn thấy cô ta gọi mình là bà Mộ, chỉ trong nháy mắt đó, dường như có thứ gì đó cũng dịu đi.

"Chào cô." Cuối cùng cô còn cười một cái, cảm giác thù hận cũng vơi đi.

Nhìn tuổi của cô ấy có lẽ còn rất trẻ.

"Ai là bà Mộ vậy?"

Người phụ nữ bên cạnh Mạnh Từ Lan cũng tò mò hỏi, ánh mắt nghiên cứu Hàm Hinh từ trên xuống dưới.

Quần áo Hàm Hinh mặc từ trước đến nay đều có người chuyên tặng, đồ xa xỉ nhiều đến mức đau tay, mỗi ngày đều có người tới nhà họ Mộ tặng quà, ông cụ đều dặn mang nó tới cho cô.

Trang phục hôm nay cô mặc cũng là bản số lượng hạn chế trên thị trường, dù có giành cũng không giành được, chẳng hạn như đôi giày đế bằng này, phía mũi giày được gắn một viên pha lê kim cương trong suốt long lanh, đó không phải là già mà là kim cương thật khảm lên, cho nên nó mới đắt.

Người phụ nữ kia cũng nhìn qua đôi giày, sau khi lướt xuống chân Hàm Hinh, ánh mắt cô ta thoáng kinh hoàng.

Bà Mộ, còn có thể là bà Mộ nào nữa đây?

"Cô là vợ của Mộ Dịch Kỳ?"

Hàm Hinh không biết người phụ nữ đứng cạnh Mạnh Từ Lan là ai, thấy cô ta cũng biết Mặc Đình Khiên, ánh mắt cô hơi nghi ngờ.

Mạnh Từ Lan nhặt quần áo dưới đất lên, giải thích: "Bà Mộ, lần trước gặp vội quá, tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Mạnh Từ Lan, người lần trước ý hợp đồng với tập đoàn Mộ thị chính là bố của tôi, còn đây là chị tôi, Mạnh Tử Quân."

Rốt cuộc lúc này đây Hàm Hinh cũng hiểu rồi.

"Chào các cô, Hàm Hinh."

Hàm Hinh thoải mái giới thiệu bản thân.